Chương 2: Đυ.ng trúng Phàn tổng rồi

Phòng Ninh Dữ Ý bây giờ đang ở là phòng của công Chu Nhị Hòa là người đại diện của cậu nên có chìa khoá dự phòng, thế nên ngày hôm sau cứ thế trực tiếp vào phòng.

“Anh mua bữa sáng cho em này, ơ em dậy chưa đấy?”

“Vâng.” Một tay Ninh Dữ Ý cầm khăn lông lau mái tóc ướt dầm dề đi ra, “Bữa sáng ăn gì đấy.”

“Tào phớ và bánh bao mua dưới tầng.” Chu Nhị Hòa để bữa sáng lên trên bàn trà, cầm lấy khăn lau tóc cho cậu, “Em không thể lau khô trong phòng tóc rồi ra à, cẩn thận gió thổi đau đầu.”

“Ăn thôi ăn thôi.” Cậu không để ý ngồi lên sô pha,mở túi đựng bữa sáng ra vùi đầu vào ăn.

Ăn cơm sáng xong, cậu vuốt cái bụng to tròn, nằm liệt trên sô pha thế nào cũng không muốn đứng dậy. Kịch liệt đòi nghỉ ngơi một chút, ai ngờ chưa gì đã qua nửa ngày, cuối cùng hai người ở lại ăn trưa xong mới đến đoàn phim.

Hiện tại đoàn phim đang ở thành phố kế bên, cách Thượng Hải không xa, lái xe đến cũng chỉ mất ba tiếng đồng hồ.

Cho dù Ninh Dữ Ý kéo dài tới giữa trưa mới xuất phát, đến đoàn phim thời điểm cũng bất quá mới vừa cơm chiều thời gian.

“Về khách sạn hay về đoàn phim trước?” Chu Nhị Hòa cầm chìa khóa xe trong tay, quay xách theo chìa khóa xe, quay đầu lại bảo Ninh Dữ Ý đang chơi điện thoại, “Tắt điện thoại đi, tính bị cận à.”

“Lời anh nói giống y như đúc ông nội và thầy em.” Ninh Dữ Ý bỏ điện thoại vào túi, “Đi thôi, đi đoàn phim, đến chào hỏi đạo diễn Trương trước.”

Hai người đi tới đoàn phim, dọc đường gặp không ít nhân viên công tác đang dọ đồ chuẩn bị đi ăn cơm.

Đạo diễn Trương đang xem cảnh quay cùng phó đạo diễn, thi thoảng thảo luận một hai câu.

“Đạo diễn Trương.” Chu Nhị Hòa mở miẹng, kéo Ninh Dữ Ý đi lên phía trước.

Nghe thấy có người gọi mình, Trương Học Dũng ngẩng đầu nhìn về phía người tới: “Tiểu Ninh à, cơ thể có tốt không?”

“Vâng.” Hai tay Ninh Dữ Ý nhét trong túi, “Chào đạo diễn Trương.”

“Thế thì tốt, người khỏe là được.” Ông vẫy tay ý bảo phó đạo diễn đi ăn cơm trước.

“Đạo diễn, buổi tối cháu ở đoàn phim xem mọi người đóng xem ạ?” Bởi vì nguyên chủ không hay ở đoàn phim nên trong trí nhớ cũng chẳng có bao nhiêu tin tức về đoàn phim, cậu muốn điều tra một chút là ai muốn hại mình.

“Thế thì được, đợi lát nữa trợ lý đưa hai phần cơm cho.” Trương Học Dũng nói xong liền đứng dậy rời đi, ông là đạo diễn số một số hai trong ngành, để cho người mới như cậu đóng vai nam ba bao người tranh giành chỉ là vì nhìn trúng mặt cậu thôi.

Lần trước ở lễ tốt nghiệp ông vừa liếc mắt đã nhìn trúng Ninh Dữ Ý, thì đã muốn nhận cậu là sư đệ Không Thanh trong phim 《 Kiếm Đạo 》 nên ký hợp đồng với cậu.

Nhưng ông cũng là nhà tư bản, đã làm đạo diễn thì tất nhiên sẽ hy vọng đoàn phim hài hòa không xảy ra chuyện gì, nhưng tiếp theo ông tuyệt đối không để việc gì diễn ra nữa.

Cho nên sau khi Ninh Dữ Ý xảy ra chuyện, ông chỉ cho cậu nghỉ một thời gian, lúc Chu Nhị Hòa muốn tra tiếp ông cũng không cho.

Ninh Dữ Ý thu lại cảm xúc trong mắt, khẽ cười một tiếng, đi tới phòng ngủ.

Chỗ nghỉ tạm thời của đoàn phim cách nơi quay không xa, Chu Nhị Hòa buồn đi vệ sinh nên cậu vừa đứng đợi anh vừa mở điện thoại xem hot search.

Tin nóng hôm nay là về chuyện Tạ Duệ Châu xuống sân bay, cũng là nhân vật chính của bộ phim này. Cậu mở ảnh chụp nhìn vài lần. Đẹp trai thật, dáng người tỉ lệ vàng, cái chân kia, chỉ có thể nói là quá tuyệt.

Ninh Dữ Ý nhìn, không chú ý tới người ở khúc cong đằng trước , vì thế đã đυ.ng luôn vào người ta.

Cậu phải lùi lại một bước, nhặt điện thoại rơi dưới đất lên, che lại cái trán bị đâm vào, “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không để ý đường.”

“Không có việc gì.” Âm thanh trầm thấp đầu từ tính vang lên từ bên trên, phảng phất như tiếng đàn cello vang bên tai.

Người thanh khống như cậu lập tức bị âm thanh hấp dẫn, lùi lại hai bước nhìn người mình đâm vào.

Tay áo màu đen cùng với màu đỏ sẫm tinh tế ở trên người, làm nổi bật dáng người từ trên xuống dưới, đôi mắt sẫm màu giống như hố đen chứa gì đó, cái mũi thẳng đôi môi mỏng mím chặt.

“Thật sự rất xin lỗi ạ.” Ninh Dữ Ý nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay bị móng ấn vào.

Người đàn ông trước mặt không mở miệng, mặt không biểu tình đứng tại chỗ.

Cảm giác được bầu không khí xấu hổ, Ninh Dữ Ý vừa định bỏ chạy đã nghe thấy tiếng Trương Học Dũng, “Tại sao tự nhiên Phàn tổng lại đến đoàn phim vậy.”

Trương Học Dũng chậm rãi đi đến từ phía sau cậu, giơ tay kéo cậu ra phía sau, trợ lý đạo diễn đứng ở sau Trương Học Dũng nhỏ giọng nói, “Đây chính là chủ tịch tập đoàn Phàn thị, người đầu tư lớn nhất của đoàn phim, vừa nãy không xảy ra chuyện gì chứ.”

Ninh Dữ Ý vừa định nói chuyện mình không cẩn thận đâm vào người ta nói cho trợ lý đạo diễn thì thấy trợ lý đứng sau Phàn tổng lớn lên vừa đẹp dáng người cũng đẹp kia lên tiếng, “Phàn tổng vừa hay có cuộc họp gần đây nên muốn đến chỗ này xem một chút.”

Tập đoàn Phàn thị đầu tư 300 triệu vào bộ phim, là nhà đầu tư lớn nhất, đến kiểm tra đoàn phim một chút là chuyện bình thường.

Phàn Trung Xuyên không thèm nhìn Trương Học Dũng một cái, khuôn mặt vẫn im lặng, chỉ là ngẫu nhiên làm như vô tình nhìn về phía thanh niên vô tình đυ.ng vào anh ở đằng sau ông, trong đầu như có cái máy đọc lặp đi lặp lại âm thanh mềm mại nói xin lỗi anh.

Ninh Dữ Ý bị trợ lý đạo diễn âm thầm kéo đi, trước khi đi Ninh Dữ Ý còn quay đầu lại, cảm thán về nhan sắc của anh.

Có tiền còn có sắc, hâm mộ chết mất.

Ninh Dữ Ý không tiếng động quay đầu đi, rời đi với trợ lý.

“Em đi đâu đấy.” Chu Nhị Hòa chạy thới, “Đi khắp nơi cũng không tìm thấy.”

“Đi nhầm đường.” Ninh Dữ Ý nhàm chán đá hòn đá nhỏ trên mặt đất, quay đầu nói với trợ lý đạo diễn, “Chị đi làm việc của mình trước đi, em tự đi phòng nghỉ là đc.”

“Được rồi, cơm mang đến rồi đấy, nếu không thích ăn cũng có thể gọi cơm hộp nhưng mà phải bảo người đại diện ra bên ngoài mua, cơm hộp không đc mang vào trong đây đâu.” Đạo diễn trợ lý vẫn rất thích đứa bé ngoan ngoãn này, lớn lên đẹp, vừa mới tiếp xúc đã thấy tính cách cũng rất tốt, tự dưng đã nhập vai thành chị cậu.

“Vâng, cảm ơn.”

Đạo diễn trợ lý đi rồi, Chu Nhị Hòa kéo Ninh Dữ Ý đi vào phòng nghỉ, “Thấy bộ dáng chột dạ của em liền biết đã có chuyện xảy ra.”

Ninh Dữ Ý lấy điện thoại ra xem biểu cảm của mình, “Dạ, chột dạ á?”

“…… Anh trêu em đó.” Chu Nhị Hòa giật nhẹ tay áo cậu, “Vậy là thật sự xảy ra chuyện à? Chắc em không đánh đạo diễn đâu nhỉ.”

“Nghĩ cái gì đấy, vừa mới không cẩn thận đυ.ng vào một người.”

“À,anh còn tưởng rằng có chuyện gì lớn.” Chu Nhị Hòa nghe thấy thế, chống tay không xem là gì, “Là nhân viên công tác hay là diễn viên khác, anh đi mua cốc trà sữa xin lỗi vậy.”

“À, là Phàn tổng.”

“Là Phàn tổng sao?” Giọng nói của anh run nhè nhẹ.

“Là chủ tịch tập đoàn Phàn thị.” Ninh Dữ Ý đánh vỡ ảo tưởng của Chu Nhị Hòa, tàn nhẫn nói sự thật cho anh, “Kim chủ ba ba lớn nhất đoàn phim, vừa nãy mới đυ.ng vào xong.”

Âm thanh Chu Nhị Hòa không ngừng run rẩy, cánh tay cũng run lên.

“Anh Chu…… không sao chứ.” Ninh Dữ Ý vô tội sờ mũi, “Phàn tổng cũng không có trách ta a.”

“Không nói muốn phong sát ngươi á?”

“Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, chỉ không cẩn thận đυ.ng phải một cái, chuyện phong sát thế mà anh cũng nghĩ đến à.” Ninh Dữ Ý liếc mắt nhìn anh, “Đi rồi, bữa tối ăn gì anh biết không?”

“Vừa mới nhìn thấy nhân viên công tác cầm, anh tưởng em gọi cơm hộp.”

“Không cần.”

“Em tự gọi cơm hộp vậy, ăn gì bây giờ, đồ ăn quán này rất nổi tiếng, gọi một phần cá chua ngọt đi, thêm một phần rau dưa, không thể thiếu trái cây được, còn có...”

“Anh Chu.” Ninh Dữ Ý đánh gãy tiếng lầu bầu của Chu Nhị Hòa, khóe miệng giơ lên, “Tự dưng em nhớ em không quen ăn đồ hộp của đoàn phim, anh gọi cho em một phần đi.”

Chu Nhị Hòa nhướng mày, nhanh chóng gọi hai phần cơm.

“Đi thôi, vào phòng nghỉ trước.” Chu Nhị Hòa bước chân, sau đó nhìn thấy người cùng đường với bọn họ, “Trời ơi.”

“Anh không nhìn nhầm chứ, không phải hôm nay Tạ Duệ Châu xin nghỉ à?”

“Tại sao lại xuất hiện ở đây!!!”