Chương 21

Làm xong đĩa thức ăn cuối cùng, Tạ Duệ Châu, La Bân cùng Lưu Thiên Thành ba người cũng tắm rửa xong, mặc áo phông quần dài đơn giản, năm người ngồi xung quanh bàn dài trong sân ăn cơm.

“Trời ơi, Ninh Ninh nấu ăn ngon thế.” Trang Dung ăn xong một bát cơm, lấy tay xoa bụng theo chiều kim đồng hồ hỗ trợ tiêu hóa, “Lâu rồi trong chương trình này mới được ăn ngon như thế.”

“Nói lại thì cũng toàn nỗi buồn.”

“Chuyện gì thì sau này cũng đừng nói nữa.” La Bân cầm lấy tay Ninh Dữ Ý, rồi lại bị Tạ Duệ Châu đánh cho một cái, “Sau này chúng ta làm nhiệm vụ, Tiểu Ninh chỉ cần nấu cơm là được.”

“Đừng nói nấu cơm dễ hơn so với làm nhiệm vụ.” Trang Dung liếc xéo La Bân, “Anh có muốn sang bên kia trông lửa thử không.”

La Bân lắc đầu lia lịa.

Tạ Duệ Châu bỏ đũa xuống, thấy Ninh Dữ Ý dựa vào trên ghế: “Ăn no à?”

Ninh Dữ Ý uể oải gật đầu, cảm xúc không tốt lắm.

Thật ra là do ngửi mùi khói quá nhiều nên ăn không ngon.

Tạ Duệ Châu đột nhiên đứng dậy, đi về phía phòng nhỏ.

“Làm sao vậy?” Lưu Thiên Thành nhìn bóng dáng Tạ Duệ Châu vào nhà, “Thằng nhóc này, vào giới mấy năm rồi tính tình cũng không đổi.”

“Đổi cái gì mà đổi, tính cách nó cũng khá tốt.” La Bân có chút cảm thán, “Nhưng mà Tiểu Tạ đối xử với Tiểu Ninh rất tốt, trông giống như anh trai vậy.”

Người bị nhắc đến là cậu chỉ ngáp một cái, quay ra nhìn Tạ Duệ Châu đang tới.

Trong tay cầm một cái gì đó.

Chờ đến Tạ Duệ Châu lại gần, Ninh Dữ Ý mới nhìn thấy trong tay anh cầm một ít trà sơn tra.

“Diêu Dao nhét vào.” Tạ Duệ Châu nhấp môi, đưa trà sơn tra đã pha xong cho Ninh Dữ, “Uống đi.”

Ninh Dữ Ý ngáp, gật đầu, “Vâng.”

“Đúng rồi, anh Tạ.”

“Hả?”

“Mèo ăn chưa?”

Tạ Duệ Châu: “Ăn rồi, buổi chiều nhân viên công tác mời bác sĩ thú y đến đuổi bọ chét cho nó đã mua thêm một ít đồ dùng cho mèo.”

“Vậy là tốt rồi.” Ninh Dữ Ý đôi tay phủng sơn tra trà, cái miệng nhỏ uống.

Uống chút trà chua ngọt chua ngọt cảm thấy dạ dày ấm hơn hẳn, cậu lại muốn ăn tiếp liền đứng dậy đi ăn. giác ấm nhập dạ dày bộ, Ninh Dữ Ý khơi mào một ít muốn ăn, đứng dậy lại thịnh điểm cơm.

“Măng này ăn không tồi, nhất là ăn với cơm.” Lưu Thiên Thành chỉ bát gà hầm măng, “Gà thì không ngon bằng, quả nhiên nguyên liệu mà lão Quang chạm vào đều ăn không ngon mà.”

Ninh Dữ Ý đang ăn cơm, cơm trong miệng tí nữa thì bị cười phun cả ra.

“Ninh Ninh còn đang ăn cơm, đừng làm phiền nó.” Trang Dung chông lưng cho Ninh Dữ Ý.

“Anh chỉ nói vài câu cho vui thôi, có cố ý trêu nó đâu …… Sai rồi sai rồi.” Lưu Thiên Thành lúng túng.

Chờ đến lúc cậu ăn xong thì bốn người đã nói chuyện được một lúc lâu.

Chính xác là hai người nói chuyện phiếm, hai người lạnh nhạt đáp lại.

Thấy Ninh Dữ Ý bỏ bát xuống, La Bân lập tức đổi cách ngồi, "Ăn xong rồi thì chuẩn bị chơi trò chơi đi."

Cậu vừa mới tính ăn xong thì đứng lên dọn bát: “A!!?”

“Từ từ hẵng dọn bát, để chú và lão La rửa bát trước rồi chơi ." Lưu Thiên Thành mở miệng nói, “Nói đến việc rửa chén thì tôi và lão La là giỏi nhất luôn."

“Chó má, tôi không biết rửa, ở nhà toàn dùng máy rửa bát."

Mọi người đều biết, vợ Lưu Thiên Thành có thói ở sạch, không thể chịu được việc rửa bát bằng máy rửa bát, cho nên bát trong nhà đều do Lưu Thiên Thành rửa.

“Thật không?” Lưu Thiên Thành cười lạnh, không lưu tình chút nào vạch trần lời nói dối, “Lần trước tôi vào nhà ông thấy ai ở bên cạnh hồ nước rửa bát?"

“…… Lúc đó tôi đang dỗ vợ, tôi chủ động ông hiểu không hả?"

“Ha ha.”

Ninh Dữ Ý cười ngã vào người Tạ Duệ Châu.

“Chơi trò chơi trước đi.” Lưu Thiên Thành dừng đùa.

“Chơi cái gì? Mấy trò chơi của ông tôi biết thừa hết rồi.” La Bân cười gian trá.

“Tôi đã nói gì đâu, sao ông biết được.” Bộ dáng Lưu Thiên Thành như biết chuyện này sẽ xảy ra, để điện thoại lên bàn, “Vương Giả Vinh Diệu, nhất định phải cho ông thấy được thực lực của dã vương.”

(Đại khái là người đi rừng giỏi, cho bạn nào không chơi game thì game này nhiệm vụ chính là đẩy trụ, đánh người, đánh quái chia làm 5 vị trí, đi rừng là 1 trong số đó, đây là bản gốc của Liên Quân bên mình hay chơi í)

Dã vương???

Ninh Dữ Ý theo bản năng nhìn Tạ Duệ Châu, anh lại chỉ là nhẹ nhàng cười.

“Được a.” La Bân hỏi Trang Dung, “A Dung biết chơi không?”

Trang Dung gật đầu, có vẻ mười phần có hứng thú.

Nếu thảo luận xong, Ninh Dữ Ý liền mở Wechat trong điện thoại lên, cho Lưu Thiên Thành vào danh sách thành người bạn tốt thứ ba, ngay sau đó vào trò chơi, được mời vào tổ đội năm người.

“Tôi chơi Luna rất mạnh.” Lưu Thiên Thành rất tự tin, chọn Luna đầu tiên, “Hôm nay tôi nhất định phải cho mọi người thấy thế nào là ánh trăng vô hạn.”

Ngay sau đó La Bân chọn Hậu Nghệ (xạ thủ, bản gốc laville), “Tôi sẽ cho ông thấy như thế nào gọi là xạ thủ.

Sau khi vào trận, Ninh Dữ Ý được chứng kiến thực lực của Hậu Nghệ và Luna.

Nhìn thấy Luna và Hậu Nghệ chơi liên tục lên bảng đếm số (là chết ấy), Ninh Dữ Ý lần đầu tiên chơi trợ thủ cảm thấy áp lực.

Nhưng mà thực lực của Trang Dung lại vượt qua hiểu biết của cậu.

“Chị Trang Dung.” Ninh Dữ Ý điều khiển Thái Văn Cơ của mình đi đến chỗ Tiểu Kiều vừa gϊếŧ được một mạng, “Chị chơi Tiểu Kiều thật giỏi.” (Chương trước tui để sai xưng hô, mới sửa lại rồi.)

“Hừ, chị chơi Tiểu Kiều mà lại.”

“Ha ha, chờ chị Trang Dung mang bay*.”

*là gánh team, gánh cục tạ này thắng :)

“Đừng.” Trang Dung vừa đi lên đánh nhau xong quay về, không có bùa xanh nên quyết định về tế đàn. (tướng chị chơi cần mana để tung chiêu, có nhiều cách để hồi mana, tốt nhất là đánh được con bùa xanh hoặc là về tế đàn nơi mà chết xong sẽ hồi sinh ấy.)

Trong lúc trở về chị tranh thủ nhìn xuống đường dưới và trong rừng qua mini map (bản đồ nhỏ bên trên góc màn hình), “Chị kéo không nổi hai người bọn họ.”

Tạ Duệ Châu gật đầu tán thành.

Quả nhiên, đến phút 12, Trụ chính của của bọn họ đã bị đội bạn phá hỏng rồi.

Lưu Thiên Thành nhìn thấy giao diện sau trận(hiển thị số lần gϊếŧ, chết và hỗ trợ của ổng) xấu hổ trong nháy mắt.

Nhưng mà La Bân mở giao diện của WeChat nói chuyện với ngừi nào đó.

“Chị dâu tìm? Tích cực như thế?” Lưu Thiên Thành xoa xoa râu trên cằm.

“Lão Quang.” Ngón tay La Bân liên tục đánh chữ, “Thương lượng một chút, có thể đem đoạn này cắt đi không.”

“Rất hủy hoại anh danh một đời của tôi.”

“Ông ấy đồng ý cắt?” Lưu Thiên Thành quá hiểu biết người bạn lâu năm của mình.

“Không phải là tôi chấp nhận yêu cầu của ông ấy sao.” La Bân thở dài, “Chủ yếu là do gần đây tôi đang quảng cáo một trò chơi, nếu đoạn này đăng ra thì vợ tôi sẽ nhắc đi nhắc lại suốt, mệt chết mất.”

“À à, là đại sứ của trò chơi kia.” Lưu Thiên Thành cũng nghe nói một chút, vỗ vai anh, “Nếu lấy được công việc đấy nhớ mời tôi đi ăn cơm.”

“Được rồi.” Thuyết phục thành công, La Bân bỏ điện thoại xuống, “Chỉ cần người bận rộn như ông tôi vẫn có thể liên hệ được là được.”

Lưu Thiên Thành thường xuyên đến những nơi không có tín hiệu để quay phim, đi một chuyến mất đến vài ngày, đừng có nói là bạn tốt, đến cả vợ con ông cũng không gọi điện được.

“Tôi mà đi nhất định sẽ mất mấy ngày, lừa ông một bữa cơm chẳng dễ gì cả.”

Hai người đều nở nụ cười, không khí nhẹ nhàng.

Ninh Dữ Ý cũng rất thoải mái, không có bộ dáng giống như đang quay chương trình gì cả, khác xa quay chương trình trong tưởng trượng của cậu.”

Sau khi nghe lời khuyên của đạo diễn, bọn họ chơi một trò đố chữ nhỏ, đợi đến lúc gần 9 giờ, Trang Dung mới vẫy tay bảo Ninh Dữ Ý đi tắm, để những người khác dọn bàn.

Ninh Dữ Ý ở cùng phòng với Tạ Duệ Châu, một phòng nhỏ, đồ đạc bên trong mới tinh, trông giống như mà mẫu vậy.

Chỉ có phòng tắm kia mới có hơi người.

Ninh Dữ Ý tắm rửa xong rồi ra ngoài, lắc lắc mái tóc ướt sũng, tìm một lúc không thấy máy sấy đâu.

Vì quá mệt nên cậu chỉ tùy ý lấy tạm một cái khăn lông để lau tóc thì nằm luôn lên giường chuẩn bị ngủ.

Cửa phòng mở ra, Tạ Duệ Châu đi đến.

“Tại sao không sấy tóc?” Tạ Duệ Châu đi đến mép giường, sờ lên tóc cậu.

“Không tìm được máy sấy.” Ninh Dữ Ý mệt đến nỗi nói ra cả giọng mũi, “Cứ để như vậy đi, đến nửa đêm rồi sẽ khô thôi.”

“Anh đi tìm, em ngủ trước đi.” Tạ Duệ Châu xoay người ra khỏi phòng, đi đến phòng của Trang Dung.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trang Dung đi ra, phát hiện không phải nhân viên công tác thì có hơi khinh ngạc.

“Tại sao lại là em.” Trang Dung mặc bộ áo ngủ dài tay, “Làm sao vậy?”

“Mượn máy sấy.” Tạ Duệ Châu nói.

“Ninh Ninh dùng?” Trang Dung gật đầu, quay lại lấy máy sấy đưa cho anh, “Ngày mai nhớ mang trả cho chị, lúc đi ngủ để ý xem Ninh Ninh đã đắp chăn chưa.”

Trang Dũng đã đối xử với Ninh DỮ Ý như trẻ con

“Vâng.”

--------------------------

Lúc Ninh Dữ Ý tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại có một mình cậu.

Trên tủ cạnh đầu giường có để một cái mấy sấy màu đen, cậu sờ tóc mình, mềm mại mượt mà, vừa sờ đã biết là lúc mình ngủ Tạ Duệ Châu đã sấy cho.

Ninh Dữ Ý ôm chăn ngồi trên giường một lúc rồi từ từ rời giường, mặc áo cộc tay đi dép lê đi xuống tầng.

“Anh Lưu.” Ninh Dữ Ý đi đến chỗ cầu thang thì nhìn thấy Lưu Thiên Thành đang ngồi trong phòng chơi đùa với Alaska và Lông vàng.

“Tỉnh rồi à.” Lưu Thiên Thành ném quả bóng trong tay ném đi, hai con chó cứ mày đuổi tao chạy, chạy lòng vào khắp trong sân, “Buổi sáng ăn à?”

“Anh Lưu nấu cháo á.” Ninh Dữ Ý vuốt bụng, tự nhiên thấy đói.

“Anh không biết nấu.” Lưu Thiên Thành chỉ vào tài trợ buổi học nấu cháo cấp tốc trên bàn trà, “Anh tính nói cái này này.”

Ninh Dữ Ý: “……”

Thật tàn nhẫn.

Khi Tạ Duệ Châu đi từ bên ngoài về thì nhìn thấy cậu ôm cốc cháo to như ly trà sữa, đáng thương ngồi ăn.

“Không ăn được à?”

“Hương vị cũng được.” Ninh Dữ Ý ăn xong miếng cuối cùng, “Nhưng mà mùi sữa hơi nồng.”

Ninh Dữ Ý thật sự rất ghét uống sữa bò, cố gắng lắm thoát khỏi đoàn làm phim, Tạ Duệ Châu không bắt cậu uống sữa bò nữa thì cậu như được giải phóng.

Nhưng những lời của Ninh Dữ Ý lại như nhắc nhở anh, anh nhìn ly cháo của cậu, tính buổi chiều đi tìm đạo diễn thương lượng chuyện mua một ít sữa bò về.

“Em đi xem mèo.” Ninh Dữ Ý nhanh chóng ném ly cháo vào thùng rác rồi chạy như bay tới phong để đồ.

Tuy nói là phòng để đồ nhưng mà trước khi khách quý tới đã quét dọn một lần rồi nên không có tí tro bụi gì cả. Sợ đồ vật chất đống bên trong rơi vào làm đám mèo bị thương, nhân viên công tác của chương trình còn dùng lan can ngăn những thứ đó lại.

Trong đó để một cái ổ mèo xịn xò mới mua, lúc cậu đi vào, con mèo tam thể đang cho con uống sữa.

Ninh Dữ Ý ngồi xổm ở bên cạnh ổ mèo, chọc cái đầu nhỏ tròn vo của nó, “Meo meo.”

“Meo ~” nó nhìn thấy Ninh Dữ Ý ngồi xổm xuống thì không thèm để ý hai đứa con đang uống sữa của mình đã chạy lại cọ vào người cậu.

“Ấy, con của mày còn đang uống sữa mà.” Ninh Dữ Ý giữ con mèo lại.

Nhưng mèo con vẫn bị động tác này đẩy xa ra một đoạn ngắn, hai tiếng mèo kêu nho nhỏ vang lên, run rẩy rẩy bò đến bên bụng mẹ uống sữa.

Mèo mẹ lại nằm xuống một lần nữa, mắt vẫn mở to nhìn cậu, ngẫu nhiên cọ vào ổ mèo rồi lơn tiếng kêu meo meo.

“Thật là dính người.” Ninh Dữ Ý sờ đầu nó, “Gọi mày là Điềm Điềm, mèo con gọi là Quất Quất và Li Li được không.”

“Meo ~”

“Vậy coi như là đã đồng ý rồi nhá.”