Chương 5: Tạ Dực Nam

Ninh Dữ Ý thở phào nhẹ nhõm, cùng Tạ Chấn Châu ngồi hóng gió dưới tán ô.

Chu Nhị Hoà là người đại diện mới, dưới tay chỉ có một người diễn viên là Ninh Dữ Ý, nên từ khi anh gia nhập nhóm vẫn luôn đi cùng Ninh Dữ Ý làm người đại diện và trợ lý.

Diêu Dao không ở đây, Chu Nhị Hoà chuẩn bị sẵn một số đồ dùng nghỉ ngơi của Tạ Duệ Châu, anh điều chỉnh vị trí quạt gió cẩn thận để gió thổi mát cả hai người.

“Tối nay ăn gì vậy, anh Chu.” Ninh Dữ Ý ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ giống như nhóc tiểu học đang ngồi trong lớp đã nghĩ đến tối nay ăn gì.

“Cậu muốn ăn gì?” Chu Nhị Hoà hỏi.

“Hưm…” Ninh Dữ Ý suy nghĩ rồi liệt kê một số món ăn mình muốn.

“Được rồi, chờ cảnh tiếp theo quay xong, chúng ta liền đi ăn.”

Cảnh tiếp theo là cảnh quay của Ninh Dữ Ý và Tạ Duệ Châu, hai người trước đó đã từng đối diễn trong phòng nghỉ, phối hợp rất tốt, hẳn là không kéo dài quá lâu.

Tạ Chấn Châu vốn đang trò chuyện với anh trai, nghe Chu Nhị Hoà và Ninh Dữ ý nói chuyện mới thoát wechat, “Tôi biết có nhà hàng mùi vị rất ngon, buổi tối cùng đi không?”

Ninh Dữ Ý còn đang suy nghĩ, Tạ Duệ Châu lại hỏi, “Em muốn đi ăn cùng không?”

“Được.” Tạ Duệ Châu đối với mình tốt như vậy, chẳng qua là cùng nhau ăn bữa cơm tối, Ninh Dữ Ý không có lý do gì cự tuyệt.

Bên kia, nam hai lúc trước bị đạo diễn mắng đến mặt mày xám tro mới được cho qua nhưng hắn không chịu theo người đại diện trở về phòng nghỉ tẩy trang.

“Em ở lại học tập kỹ năng diễn xuất của anh Tạ ạ.” Nam hai nở nụ cười tự cho là hoàn hảo, hắn ngồi xuống bên cạnh đạo diễn.

“Ừm.” Trương Học Dũng gật đầu,”Vậy cậu xem cho kỹ đỡ cho ngày mai hao phí nhân lực và sức lực của mọi người vì cậu bị NG.”

Lời này của Trương Học Dũng không chút lưu tình, nụ cười trên mặt nam nhị thiếu chút nữa giữ không nổi. Nếu không phải muốn xem Ninh Dữ Ý bị chê cười, hắn căn bản không muốn mặc quần áo nặng nề ngồi ở chỗ này đón ánh nắng mặt trời.

Cảnh diễn quần chúng trước Ninh Dữ Ý ở giữa đám người không cần diễn xuất quá nhiều, nên nam hai nghĩ cậu chỉ là bình hoa di động có khuôn mặt thôi. Sau khi hắn bị đạo diễn chỉ trích kỹ năng diễn xuất, hắn cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Ninh Dữ Ý ở lần diễn tiếp theo chắc chắn sẽ kém hơn hắn nên hắn ngồi cạnh đạo diễn chờ mỉa mai cậu.

Đạo diễn đã chuẩn bị tốt cho việc Ninh Dữ Ý sẽ bị NG nhiều lần, dù sao cũng là ông đào được người vừa mới tốt nghiệp, Trương Học Dũng khongo mong đợi việc cậu chỉ quay một lần đã qua.

Nhưng sau đó, Trương Học Dũng đã nhìn thấy tiềm năng phát triển trong tương lai của Ninh Dữ Ý.

Sau khi gắn mic thu âm, Ninh Dữ Ý vốn đang thoải mái đột nhiên thay đổi thành con người khác, hoàn toàn nhập vai diễn.

Sau một cảnh quay, Trương Học Dũng thậm chí quên kêu “Cut”.

Mãi đến khi bị trợ lý đẩy, Trương Học Dũng mới phản ứng lại và nói lớn: “Tiểu Ninh, ai dạy kỹ năng diễn xuất cho cậu vậy?”

Trương Học Dũng gần như quen biết tất cả các giáo viên trong trường, nếu có mầm non tốt như vậy thì nhất định họ sẽ giới thiệu người cho ông.

“Em tự học ạ.” Ninh Dữ Ý đã sớm chuẩn bị sẵn lý do, “Lúc xem TV sẽ chọn phim truyền hình và điện ảnh để học.”

Trương Học Dũng sững sờ, sau đó vỗ đùi “Đúng, rất có thiên phú, cố gắng học tập.”

Tạ Duệ Châu đứng cạnh Ninh Dữ Ý, hắn có cảm giác như Trương Học Dũng đang khen mình vậy, tự hào xoa đầu Ninh Dữ Ý “Về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Tẩy trang xong, Ninh Dữ Ý ngồi trên ghế ngửa mặt, hưởng thụ gió mát từ quạt thổi đến.

“Anh Tạ, khi nào chúng ta đi ăn cơm thế.” Ninh Dữ Ý hai tay cầm điện thoại vừa gϊếŧ quái vừa hỏi.

“Đã đặt bàn rồi, đợi xe đến thì đi.”

Diêu Dao trở lại phòng nghỉ, cô chào Chu Nhị Hoà xong đến cạnh Tạ Duệ Châu ” Anh Tạ, vừa rồi nhân viên sữa chữa có tới nói điều hoà gặp chút vấn đề, có thể đêm nay cũng chưa sửa xong nên em đã nói đạo diễn ngày mai đổi một cái mới.”

“Thật phiền.” Trên mặt Tạ Hoạ Châu hoá trang khá dày, thời gian tẩy trang kéo dài hơn Ninh Dữ Ý, lúc này mặt mũi đầy khó chịu.

“Này…” Diêu Dao cũng không muốn động vào vận rủi của vị đại thiếu gia này.

“Không cần đổi, tôi đợi ở đây.” Tạ Duệ Châu nói xong, ngước mắt nhìn Ninh Dữ Ý, “Xe đến rồi.”

“Được, anh Chu, bọn em đi nha.”

“Ừm, chú ý an toàn.” Tối nay Chu Nhị Hoà còn phải tham gia hội nghị của công ty nên không thể đi cùng Ninh Dữ Ý.

“Vâng.” Ninh Dữ Ý gật đầu đồng ý “Anh Tạ, đi thôi.”

Bởi vì khuôn mặt của Tạ Duệ Châu quá thu hút sự chú ý của mọi người, cho nên bọn họ đều đeo kính râm và mũ, mượn xe nhà đón họ về khách sạn sau đó đổi xe ở tầng hầm rồi mới ra ngoài.

Nhưng dù đã rất cẩn thận, bọn họ vẫn bị paparazzi phát hiện.

Ra khỏi tầng hầm ngầm không lâu, Ninh Dữ Ý từ kính chiếu hậu nhìn thấy có chiếc xe con màu đen một mực đi theo bọn họ.

“Chậc.” Tạ Duệ Châu mất kiên nhẫn cởi nút áo sơ mi, đạp chân ga tăng tốc, “Chúng ta phải đi vòng một chút.”

Để cắt đuôi đám chó săn phía sau, Tạ Duệ Châu lái xe đi một vòng nơi đông người hơn, sau khi đi ra, Ninh Dữ Ý phát hiện chiếc xe đen phía sau đã không nhìn thấy nữa.

“Em không nhìn thấy nữa.” Ninh Dữ Ý ghé dầu vào cửa sổ dáo dác quan sát bên ngoài.

“Cẩn thận chút.” Tạ Duệ Châu kéo Ninh Dữ Ý lại, “Ngồi yên, chúng ta gần đến rồi.”

Ninh Dữ Ý dùng sức gật đầu, “Vâng!”

Sau khi đến nơi, Tạ Duệ Châu dừng xe vào tầng hầm, đeo kính râm mũ mới xuống xe.

Ninh Dữ Ý đơn giản hơn Tạ Duệ Châu nhiều, cậu chỉ là một người mới không thể mới hơn, gánh nặng ít hơn, tuỳ tiện đi theo sau Tạ Duệ Châu là được.

Bãi đỗ xe có thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, Tạ Duệ Châu và Ninh Dữ Ý cùng vào thang máy, trong hai giây chờ đóng cửa, Ninh Dữ Ý nhìn thấy chiếc xe màu đen đã bị bỏ lại kia cũng vào bãi đỗ xe. Có một người đàn ông gầy gò đi xuống từ ghế phụ liếc mắt thấy được hai người bọn họ, ngón tay chỉ bọn họ vô cùng kích động nói cái gì đó.

“Bị bắt kịp rồi.” Ninh Dữ Ý có chút lo lắng nhìn Tạ Duệ Châu, “Anh Tạ, nếu không lát nữa hai chúng ta tách ra, như vậy paparazzi cho dù chụp được anh cũng chỉ có thể nói là ra ngoài ăn cơm.”

Nhưng chụp chung hai người thì khác, đám phóng viên chỉ muốn tạo độ hot không biết giới hạn nhất định sẽ đổ thêm dầu vào lửa để bịa đặt câu chuyện Tạ Duệ Châu là gay.

“Không sao, muốn lên tầng trên cũng không dễ dàng, chắc họ sẽ đợi chúng ta ở bãi đậu xe.” Tạ Duệ Châu cũng nhìn thấy người kia, nhưng lại không đồng ý với lời đề nghị của Ninh Dữ Ý “Chúng ta lên lầu ăn tối trước.”

Được rồi, hoàng đế không vội, thái giám không vội.

Tạ Duệ Châu dẫn Ninh Dữ Ý lên tầng cao nhất, vừa bước vào đã nhìn thấy một người đàn ông đeo huy hiệu “Cửa hàng trưởng” trước ngực tiến lại gần: “Nhị thiếu gia Tạ, phòng được đặt trước ạ.”

“Không còn?” Tạ Duệ Châu liếc mắt nhìn hắn.

“Không phải, là đại thiếu gia tới, hiện tại đang ở phòng riêng của của cậu, à, Phàn tiên sinh cũng ở đây.”

Phàn tiên sinh.

Ninh DữÝ vừa nghe đến họ này lập tức nhớ đến người đàn ông đã gặp mấy hôm trước, tay hơi dừng lại.

“Anh tôi đến rồi?” Tạ Duệ Châu nhướng mày, kéo Ninh Dữ Ý đi thẳng vào phòng.

“Anh Tạ, anh gặp mặt anh trai, có cần tránh bị hiểu lầm không”

“Không cần.”

Nói xong, Tạ Duệ Châu đã dẫn Ninh Dữ Ý tới cửa phòng, trực tiếp đẩy cửa ra.

Ninh Dữ Ý ngước mắt đã chú ý tới Phàn Trung Xuyên ngồi ở một bên, anh mặc âu phục màu xám đậm, đang nghiêng đầu nghe người đối diện đang nói cái gì.

“Anh, sao anh lại tới đây? “Tạ Duệ Châu đi vào phòng,”Phàn tiên sinh, xin chào.”

“Xin chào.” Phạm Trung Xuyên khẽ gật đầu với Tạ Duệ Châu coi như chào hỏi.

Tạ Duệ Châu đã sớm biết tính tình của Phàn Trung Xuyên nên cũng không quan tâm, kéo Ninh Dữ Ý liền vào ghế “Ngồi đây đi, đồ ăn ở nhà hàng này rất nổi tiếng, hương vị không tệ, đợi lát nữa thử nhiều loại chút.”

“Vâng.” Ninh Dữ Ý ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay khép lại để trên đầu gối, giống như một học sinh tiểu học chăm chú nghe giảng.

Anh của Tạ Duệ Châ không hổ là anh chồng của quốc dân, anh ấy có vẻ ngoài rất ưu tú, trên môi luôn nở nụ cười nhàn nhạt, mỗi khi nhìn sẽ cảm thấy như được chìm trong sự dịu dàng của anh ấy.

À không đúng, cũng có trường hợp ngoại lệ.

Ninh Dữ Ý là trường hợp ngoại lệ, trong mắt cậu chỉ có thức ăn trên bàn còn những thứ khác cậu không cảm thấy hứng thú.

Tạ Duệ Châu còn đang nghĩ cách né hai chó săn ảnh dưới tầng hầm, lúc này lại thấy Tạ Dực Nam và Phàn Trung Xuyên, dần thả lỏng lông mày “Phàn tiên sinh, đợi lát nữa có thể làm phiền anh một việc không?”

Phàn Trung Xuyên ngước mắt nhìn Tạ Duệ Châu, không tiếng động hỏi.

“Giúp tôi đưa Ninh Dữ Ý rời khỏi đây.” Tạ Duệ Châu giải thích, “Chúng tôi vừa tới đã bị hai người khác bám đuôi.”

Tập đoàn Phàn thị đã hợp tác với tập đoàn Tạ Thị nhiều năm, Tạ Duệ Châu cũng không phải lần đầu gặp mặt Phàn Trung Xuyên.

Việc này nếu là người khác nhờ vả, Phàn Trung Xuyên dù không từ chối nhưng sẽ để trợ lý xử lý.

Nhưng mà….

Phàn Trung Xuyên nhìn Ninh Dữ Ý đang chăm chú ăn cơm, trong ánh mắt dường như mang theo ý cười khó phát hiện “Được.”

“Anh đợi lát nữa đi chung với em.” Tạ Duệ Châu ngược lại sẽ đi cùng Tạ Dực Nam “Như vậy để xem bọn chó săn kia có thể nói được gì.”

Từ trước tới nay Tạ Duệ Châu không sợ bị bọn chó săn theo chụp, hắn vốn được nhiều người yêu mến, có sự nổi tiếng cùng tài sản, việc chụp trừ việc làm hắn cảm thấy phiền chứ cũng không có hại gì.

Nhưng Ninh Dữ ý không giống, cậu vừa tiến vào giới giải trí, nếu là bị paparazzi chụp được tung ra ngoài, nhất định sẽ bị bộ phận an-ti fan cùng fan của hắn xé thành từng mảnh nhỏ.

“Ừm.” Tạ Dực Nam có chút tò mò về Ninh Dữ Ý, trong lòng lại có một cảm giác thân thiết.

Là một cậu nhóc ngoan.

Mà Ninh Dữ Ý đồng thời bị ba lão đại nhìn chăm chú cũng không hoảng hốt, cậu vẫn thong thả như thường ngày ăn xong mới dừng lại.

“Đã ăn xong rồi?” Cuối cùng Phàn Trung Xuyên mới mở miệng, âm thanh làm tim của Ninh Dữ Ý lâng lâng.

“Ăn xong rồi.” Ninh Dữ Ý ngẩng đầu, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Phàn Trung Xuyên, “Bây giờ chúng ta phải đi luôn à?”

“Ừm.”

Phàn Trung Xuyên vừa đứng dậy, Ninh Dữ Ý đã đuổi theo sau, “Anh Tạ, em đi trước nhé.”

“Buổi tối ngủ sớm chút.” Tạ Duệ Châu cảm thấy mỗi khi nhìn thấy Ninh Dữ Ý là tựa như một bà mẹ già, “Nếu không sẽ không cao.”

“Em đã hai mươi hai rồi.” Ninh Dữ Ý vô tội xoa đầu, “Không thể cao thêm đâu.”

Cậu không phải mười tám, ngủ sớm cũng sẽ không cao hơn.

Tạ Duệ Châu than thở. “Quá lùn, cũng rất ốm, như học sinh cấp ba vậy.”

Phàn Trung Xuyên đứng ở cửa chờ Ninh Dữ Ý, hiếm khi đồng ý với câu nói của Tạ Duệ Châu.

Đúng là hơi ốm, cần được vỗ béo thêm.

Ý nghĩa vừa thoáng qua trong đầu một giây, Phàn Trung Xuyên lập tức đè xuống.

Phàn Trung Xuyên nhéo nhẹ đầu mũi, không rõ vì sao trong đầu lại có ý nghĩ này.

“Em không có lùn.” Ninh Dữ Ý lẩm bẩm, lễ phép chào Tạ Dực Nam xong đi đến chỗ Phàn Trung Xuyên, cậu ngẩng đầu nhìn anh.

Chạm đến ánh mắt của Ninh Dữ Ý, Phàn Trung Xuyên quay đầu, im lặng đi ra ngoài.