Chương 1: Xuyên thư

"Ê! Đây có phải là học thảo mới chuyển đến đúng không? Xương cốt rất cứng đấy!"

"Rầm" một tiếng, đầu gối Giang Lý bị đá mạnh một cái, anh kêu lên một tiếng đau đớn, bị bốn năm tên côn đồ đè quỳ xuống đất, tên côn đồ đứng trước mắt vừa mới nói chuyện cùng anh cả Giang Lâm Lan không có quan hệ huyết thống gì với anh.

Giang Lâm Lan thoáng thất thần, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Giang Lý.

Con ngươi màu nhạt của Giang Lý vẫn luôn khép hờ, lông mi vừa dày vừa dài rũ xuống, giống như không có thứ gì có thể khiến anh cảm thấy hứng thú.

Đôi đồng tử màu trà lúc này chăm chú nhìn Giang Lâm Lan, không có phẫn nộ, không có thất thố, không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn, dường như giờ phút này người bị làm nhục không phải là anh.

Giang Lâm Lan nhíu chặt mày, lấy lại bình tĩnh, không nghĩ đến vừa xuyên qua đã đến thời điểm cậu bắt nạt Giang Lý.

Cậu ban đầu còn định dùng cách thức dịu dàng làm Giang Lý cảm động nữa cơ.

Chu Khải ở bên cạnh thấy Giang Lâm Lan không kiên nhẫn, vội vàng nịnh nọt nói: "Giang thiếu gia, ngài sang một bên nghỉ ngơi đi, chúng tôi nhận tiền nhất định sẽ làm chuyện thật sạch sẽ."

Khóe môi đỏ sẫm nhếch lên: "Không cần, các ngươi đi đi, cậu ta tôi dọn dẹp là đủ rồi."

"Cái này đâu có đến lượt được ngài tự mình..." Chu Khải càng nhìn Giang Lâm Lan càng nở nụ cười suồng sã, đó là gương mặt xinh đẹp cao quý, nhưng Giang đại thiếu gia mang ác danh bên ngoài, hắn ta không dám nhận tiền không làm việc, cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Giang Lâm Lan, bên cạnh còn có đàn em nhìn, mặt Chu Khải đỏ lên như màu gan lợn.

Giang Lâm Lan dường như nhớ tới cái gì đó bổ sung nói: "Trước khi đi tháo hai cánh tay và cằm của cậu ta."

Ngữ điệu Giang Lâm Lan vừa nhẹ vừa trêu chọc, âm cuối kéo dài, giống như là đang xoay tròn vài lần ở trên đầu lưỡi, mang thêm vài phần mị hoặc, có một loại tàn nhẫn gần giống như ngây thơ.

Chu Khải không hiểu được suy nghĩ của đại thiếu gia, nhưng vẫn như trước khi đi được đại xá bèn gọi đàn em đến tháo cánh tay của Giang Lý.

Giang Lâm Lan nghe mấy tiếng xương cốt răng rắc vang lên, nhìn sắc mặt cố gắng chịu đựng của Giang Lý, trên mặt bởi vì đau đớn mà cơ bắp căng chặt run rẩy, lộ ra biểu cảm si dại.

Chu Khải Lo lo lắng bất an hỏi: "Giang đại thiếu gia, chúng tôi cứ thế đi sao?"

Giang Lâm Lan phất phất tay bảo bọn họ rời đi, hiện tại trên người cậu cũng không có vướng bận hệ thống, sẽ không giống như trước kia, cho công chính lá bài anh hùng cứu mỹ nhân.

Cách đây không lâu Giang Lâm Lan bởi vì tai nạn xe cộ đã được hệ thống chọn trúng, bị hệ thống cưỡng ép xuyên sách, trải nghiệm cuộc đời của nhân vật phản diện, khi nhiệm vụ kết thúc cậu lại không ngay lập tức rời đi, mà là liều lĩnh đi theo hướng ngược lại với lối ra có ánh sáng, né tránh hệ thống lại một lần nữa trở lại thế giới trong sách.

Bởi vì nhân vật thụ chính trong cuốn tiểu thuyết này thực sự rất đáng ghét.

Cậu từng vì không có ý thức tự chủ, chỉ có thể làm một nhân vật phản diện không não cẩn thận chút một.

Những chuyện xấu cậu làm chính là trời sinh xấu xa, nhân vật thụ chính làm chuyện xấu chính là bị ép đánh lại, thậm chí không cần phải tự mình động thủ phản kích, người người đều yêu cậu, vận mệnh ưu ái cậu.

Khi Giang Lâm Lan khôi phục ý thức nhớ lại đủ loại trong sách, nhân vật phản diện được nói là muốn làm gì thì làm đấy?

Giang Lâm Lan cũng không phải là người bấm bụng nuốt giận, súng là buổi sáng mua đó, người là buổi trưa gϊếŧ đấy, bây giờ cậu có thể thích làm gì thì làm đấy.

Giang Lâm Lan dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm vừa bị tháo khớp của Giang Lý, ánh mắt ngạo mạn tỉ mỉ quan sát.

Cậu chính là muốn làm cho trên gương mặt bất thực nhân gian yên hoả* này lộ ra biểu cảm khác.

*Nguyên gốc là Bất thực nhân gian yên hoả – 不食人間煙火: không ăn đồ khói lửa của thế gian, thoát nghĩa chính là "không hứng thú với phồn hoa thế gian"

Cậu chính là muốn cho người tập hợp ngàn vạn sủng ái trên người cũng nếm thử mùi vị cầu mà không được.

Cậu còn muốn mổ xé trái tim nhân từ kia ra, xem có phải tâm như bồ đề hay không.

Khi quỹ đạo của câu chuyện đi chệch khỏi tuyến đường an toàn ban đầu, bạn có xấu giống như tôi hay không?

Thật là thú vị.