Chương 1: Bắt đầu cuộc sống mới

Đêm khuya, tầm mười một giờ rưỡi.

Một bé mèo quýt nửa tuổi đang lang thang trước cổng khu dân cư, dưới đèn đường chỉ có lẻ loi mình nó, cái bóng bị ánh sáng kéo ra thật dài, nom vô cùng đáng thương.

Lục Miêu đã đợi hơn nửa tiếng rồi.

Nó là một con mèo, thế nhưng kiếp trước là một con người.

Cuộc sống làm xã súc* quá mệt mỏi, nó ước kiếp sau mình được làm một chú mèo con ăn ngủ thỏa thích, được người khác chăm bẵm tận tình, ngờ đâu chỉ ngủ một giấc mà ước mơ đã thành sự thật.

*Xã súc là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản, có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ này dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ, từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

Làm mèo con được nửa năm, đúng là tuyệt vời như nó tưởng tượng ở kiếp trước, có thể tóm gọn trong một chữ - sướиɠ!

Quan hốt kít đối xử với Lục Miêu siêu siêu tốt!

Có điều dạo gần đây quan hốt kít thường xuyên phải tăng ca đến nửa đêm.

Tất nhiên, tăng ca không có vấn đề gì.

Vấn đề là ở tầng dưới có một gã bỉ ổi, đáng sợ hơn nữa là kỹ năng diễn xuất của gã bỉ ổi cực kỳ cao siêu, mấy cô dì chú bác trong khu dân cư đều khen gã là người hiền lành trung thực.

Lục Miêu không có ấn tượng tốt với gã.

Dù sao trong thời buổi này, loại đàn ông hiền hậu kiệm lời như gã không bị người khác bắt được điểm yếu chí mạng thì luôn được ca tụng là người tốt khó tìm.

Có mấy kẻ chỉ cần khoác da người lên là lắc mình biến thành người tốt ngay.

Điển hình như gã bỉ ổi này!

Lục Miêu đã nhiều lần nhìn thấy gã lén lút bám theo các cô gái, thậm chí còn táy máy tay chân với cô bé trên tầng sáu nữa.

Thế nhưng nó chỉ là một bé mèo quýt thôi, không thể nói chuyện.

Hơn nữa, hình tượng người tốt của gã bỉ ổi đã ăn sâu vào nhận thức của mọi người, nếu hấp tấp làm gì không chừng lại đánh rắn động cỏ, sau này gã sẽ càng che giấu cẩn thận hơn.

Lục Miêu lại chờ một lúc, tiếng giày cao gót gõ "cộc cộc" trên nền đất xé rách màn đêm yên tĩnh.

Nó lập tức đứng dậy.

"Meo~"

Chưa đầy nửa phút sau, bóng dáng Lâm Nhược Thu đã xuất hiện ở góc cua, Lục Miêu lại "meo meo" hai tiếng.

Lâm Nhược Thu khom lưng bế nó lên.

Bé mèo quýt mới nửa tuổi đã bộc lộ gen béo phì tiềm năng, ôm trong lòng mà nặng trĩu.

"Lục Miêu ơi, mami tới đón cưng về nhà đây!"

“Bé cưng nhà mình ngoan quá à, để mami hít phát nào!"

Lâm Nhược Thu nâng mèo quýt lên cao cao, sau đó vùi mặt vào cổ meo meo hít một hơi thật sâu.

Hít mèo giống như uống thần dược, tinh thần cô lập tức tràn đầy phấn khởi, cơn mệt mỏi do làm việc quá giờ đến tận đêm khuya biến mất sạch sành sanh, chỉ tốn vài phút đã hồi máu sống lại.

Những người không nuôi mèo sẽ không tài nào hiểu được rung động khi hít mèo.

"Lục Miêu, cảm ơn cưng đã vất vả đến đón mami mỗi ngày, mai mami dẫn cưng đi mua đồ ăn vặt nha."

Lâm Nhược Thu vừa ôm mèo vừa đi về nhà.

Đây là một khu dân cư cũ đã gần hai mươi năm tuổi, có bãi đỗ xe đạp, Lâm Nhược Thu sống một mình trên tầng hai, nói là tầng hai chứ thực ra là nơi này chỉ có hai tầng rưỡi à.

Gã bỉ ổi sống ngay bên dưới nhà cô.

Khi Lâm Nhược Thu lên lầu, Lục Miêu không nhịn được quay đầu nhìn về phía cửa nhà gã bỉ ổi.

Đèn đã tắt rồi.

Về đến nhà, Lâm Nhược Thu khui một lon đồ hộp cho meo meo, sau đó vội vã vọt vào phòng tắm rửa ráy sơ sơ rồi leo lên giường ngủ.