Chương 9

Ta vội vàng tiến lên xem xét, chỉ thấy hơi thở bà yếu ớt.

Tiết Giai Giai giật mình, ngoài miệng run rẩy nói:

"Là bà ta tự ngất đi, không liên quan gì đến ta."

Chuyện gì đang xảy ra?

Ta sợ tới mức vội vàng thực hiện hô hấp nhân tạo cho Chu phu nhân.

Lúc đang đổ mồ hôi nhễ nhại, Chu Dã từ bên ngoài trở về.

“Ngươi đang làm gì vậy?"

Nhìn ta đang dùng sức ép ngực Chu phu nhân, Chu Dã đầy phẫn nộ.

Ta không kịp giải thích.

Dùng hết sức lực của mình, cuối cùng cũng cứu được nhịp tim của Chu phu nhân.

Nhưng bà không tỉnh lại.

Lâm vào một trận hôn mê quỷ dị.

Chỉ còn lại hơi thở rất yếu.

Chu Dã mặt không biểu cảm nhìn ta, từng bước tiến lại gần.

Ta lùi về phía sau mấy bước, tự nhủ:

Cố lên, đừng hoảng, Tiết Ninh Ninh!

Ta là ân nhân cứu mạng của mẫu thân nam phụ.

Nam phụ sẽ không đến mức vì Tiết Giai Giai khiến Chu phu nhân suy yếu, liền giận chó đánh mèo muội muội chứ...

Tôi cố gắng kìm nén tâm trạng chột dạ muốn bỏ chạy.

Chưa kịp chạy ra khỏi cửa, liền cảm thấy có người nắm lấy sau cổ ta.

Aaa!

Ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Giọng nói lạnh lùng của Chu Dã vang lên:

"Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

Ta nhìn thoáng qua thanh kiếm mà hắn đeo, nghe nói nó tên là Truy Phong, có thể chém sắt như chém bùn.

Phải làm sao đây?

Nếu thú nhận ta là người xuyên sách, Chu Dã có tin không?

Có khả năng bị hắn thiêu sống không chứ?

Trong lúc do dự, đại phu đến.

Ông ta nói Chu phu nhân có thể là bị đột quỵ, may mắn là được cứu giúp kịp thời.

Nhưng hiện tại hơi thở của bà rất yếu, cần phải dựa vào một bát canh nhân sâm để duy trì.

Người đi rồi, Chu Dã hai mắt đỏ bừng nhìn ta:

"Ngươi không phải là người Tiết Giai Giai phái đến hại mẫu thân ta?"

Ta lắc đầu như trống lắc.

"Thật lòng mà nói, ta cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này."

Để bảo toàn mạng sống, ta chỉ có thể kể sơ qua chuyện xuyên sách.

Vốn tưởng rằng người cổ đại này sẽ không tin.

Ai ngờ giây tiếp theo, Chu Dã nói:

"Thì ra là như thế, khó trách ta sống lại ba lần, đều không nhìn thấy ngươi."

Hả?

Tối hôm đó, ta làm một bàn thức ăn nhỏ, cùng đại công tử chia sẻ tài nguyên.

Lúc biết được chính mình là nhân vật trong sách, hắn đầy vẻ bi ai:

"Dù ta làm gì, mọi chuyện đều không thể thay đổi, hóa ra mọi thứ đều đã được viết sẵn kết cục!"