Chương 17: Bạn trai của cô ấy (17)

Tô Trì nhíu mày, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ cho mình thật ưu nhã và bình tĩnh.

Mễ Tửu “hừ” một tiếng, nàng thu di động lại, “ỷ thế hϊếp người” nói: “Tô Trì, sau này, khi nói chuyện với em, anh nên để ý một chút, chớ làm em thấy không vui.”

Cô bước vào nhà với tư thế tự hào của một người chiến thắng, không thèm quay đầu liếc mắt nhìn Tô Trì đang đứng trong gió lạnh một cái.

Tô Trì nhanh chóng lấy di động ra, tìm số liên lạc được ghi chú là “Nam nhân hoang dã”, gửi một cái tin nhắn.

【 Bức ảnh kia, có phải là do cậu giở trò quỷ không? 】

Tô Trì đương nhiên không cho Mễ Tửu biết về chuyện chụp loại ảnh này. Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy, chỉ bằng chỉ số thông minh của em gái hắn, sẽ biết uy hϊếp người khác.

Một lúc sau, bên kia trả lời một tin nhắn.

【 Bởi vì trước kia công ty đã từng có thời gian hợp tác, nên tôi đã từng gặp mẹ của Tửu Tửu, cũng trò chuyện rất vui vẻ. 】

Sau tin nhắn này còn có một biểu tượng cảm xúc mỉm cười. Rất dễ dàng khiến cho người khác liên tưởng tới nụ cười ngày thường Lục Tu, trông rất ôn hòa, thực chất trong bụng đầy ý nghĩ xấu xa.

Tô Trì xem đến ngứa răng.

Mễ Tửu vội vã chạy vào phòng của mình trên lầu, cởϊ áσ khoác ném xuống giường, nóng lòng gọi video call cho bạn trai của mình, rất nhanh điện thoại được kết nối.

Cô kích động hét lên, “Lục Tu, em vừa mới sử dụng cách anh dạy để chọc giận Tô Trì!”

Tô Trì lớn hơn Mễ Tửu mười tuổi, cho nên Mễ Tửu những năm gần đây đều sống ở dưới bóng của anh trai. Mỗi lần cùng anh trai đấu võ mồm, cô chưa bao giờ thắng, hiếm khi thấy Tô Trì tức giận, cô cảm thấy mới lạ, lại có một loại cảm giác đắc ý.

Lục Tu cười nhẹ, “Em thấy vui sao?”

“Rất vui!” Mễ Tửu ngồi ở trên giường, cô cảm thấy qua một cái video call không thể truyền tải trọn vẹn niềm vui của mình với người ở đầu dây bên kia. Cô hơi nghiêng đầu, hai mắt sáng lấp lánh, nụ cười tươi sáng như ánh nắng mặt trời, tràn ngập sức hút, “Mẹ em chưa bao giờ nói cho em bức ảnh kia có tồn tại. Nhưng mẹ lại nói cho anh, Lục Tu mẹ em có phải rất vừa lòng rất vừa lòng với anh hay không?”

“Anh cũng nghĩ như vậy.”

“Em biết mà, rốt cuộc anh rất dễ làm cho người ta yêu thích!”

Đôi mắt nhỏ của cô hiện lên vẻ đắc ý, phảng phất như là đang nói người cô thích không có khả năng có người không thích, một bộ dáng nhỏ đầy kiêu hãnh, làm Lục Tu mặt mày mềm mại hơn mấy phần, giọng điệu ôn nhu nhắc nhở, “Tửu Tửu, đừng để bị cảm.”

“Trong phòng bật máy sưởi, em không lạnh.” Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn nhặt áo khoác mặc lên người, bởi vì cô không muốn làm anh lo lắng, Mễ Tửu chú ý tới bối cảnh bên kia của Lục Tu có điểm khác thường, cô hỏi: “Lục Tu, anh không về nhà sao?”

Hắn là anh đang ở bên ngoài, Mễ Tửu đã từng đến nhà anh, bối cảnh bên kia của anh cũng không giống như sân của Lục gia.

Đôi mắt Lục Tu dịu dàng chứa ánh trăng, “Ăn cơm ở nhà đối tác, bên trong quá ồn ào, nên anh ra ngoài nói chuyện với em.”

“Vậy anh mau vào trong đi, bên ngoài rất lạnh, không cần nói chuyện cùng em, em sẽ nhớ anh, tạm biệt!”

Lục Tu thậm chí còn chưa kịp nói lời chia tay, anh đã thấy cô gái trên màn hình kết thúc video call, giây trước cùng anh nói truyện vui vẻ, giây sau liền cúp máy, làm cho anh không khỏi cảm thán một tiếng, cô rốt cuộc là quá quan tâm anh, hay là quá “tuyệt tình” đây.

Mang theo tâm tình vi diệu, Lục Tu đi vào trong nhà. Anh nhìn người đàn ông trung niên đang run rẩy ở trên sô pha, ôn nhu cười, “Tôn tiên sinh, Tửu Tửu em ấy trước đây còn gọi tiên sinh một tiếng chú. Nhưng nghe nói gần đây trong công ty, một hợp đồng của tiên sinh bị cha của Tửu Tửu đoạt mất. Tôi nghĩ, Tôn tiên sinh hẳn là không nên bắt cóc cô gái của tôi chỉ vì 1 tỷ đô la chứ?”

Chỉ 1 tỷ……

Đi theo Lục thiếu gia còn mấy người mặc tây trang đen đứng ở góc tường. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, lại rất chuyên nghiệp mà đồng loạt im lặng.