Chương 7: Bạn trai của cô ấy (7)

Đương nhiên, nguyên nhân chính ở đây là, Tiết Tập hắn ta giống như một con chó điên, ai cũng không muốn mạo hiểm để bị chó cắn mà đi trêu chọc hắn.

Tiết Tập tức giận bật cười, “Ý của mày là, đồ vật của tiểu gia tao là rác rưởi?”

Xong rồi!

Hai chữ bất ngờ hiện lên trong đầu Triệu Mộc.

Làm sao bây giờ?

Cậu không nghĩ mình lại bị tên ác bá này đánh chỉ vì xui rủi!

Lúc Triệu Mộc tay chân luống cuống, một giọng nói ôn hòa vang lên như tiếng trời.

“Đây là đồ của cậu sao?” Nam sinh khuôn mặt tươi cười nhặt cây bút từ trên mặt đất, đưa tay về phía người người đàn ông đang tức giận kia, anh tao nhã và điềm tĩnh, tựa như một cơn gió xuân thổi qua, ngay lập tức khiến cho bầu không khí đang căng thẳng trở nên dịu đi không ít.

Vào loại thời điểm này lại xuất hiện, ngoại trừ Hội trưởng Hội Học sinh Lục Tu, người có tính tình tốt lại thiện lương, còn có thể là ai được?

Mễ Tửu, người vừa mới còn đứng ngoài cuộc như những người khác, lại đột nhiên đứng lên.

Trong lòng Tần Tịnh lại “Ách” một tiếng, cô ta không hiểu nổi, sức hấp dẫn của người đàn ông này thật sự lớn vậy sao?

Lục Tu xác thật là người cao chân dài, khuôn mặt thanh tú tuấn nhã, nhưng không đủ làm người ta kinh ngạc, dù sao nhan sắc anh so ra vẫn còn kém xa anh chàng lớp hai kia, có thể gây ấn tượng sâu sắc, cũng chỉ có tính tình tốt và khí chất ôn hòa như ngọc kia của anh.

Nhưng Mễ Tửu, vị đại tiểu thư đã từng nhìn thấy vô số nam nhân vừa tuấn tú vừa tài năng, lại cố tình nhìn trúng Lục Tu.

Người ta thường nói không đánh người đang cười, nhưng Tiết Tập lại không có quy tắc này, hắn buông tay đẩy Triệu Mộc sang bên kia, đổi mục tiêu sang Lục Tu đang toát ra khí chất vô hại. Đã lâu không ai dám tìm hắn làm phiền, hôm nay lại gặp vài kẻ thích tự tìm đường chết.

Tiết Tập liếc mắt đánh giá Lục Tu từ trên xuống dưới, Lục Tu là một học sinh ngoan, mỗi một chiếc nút áo đều được cài rất ngay ngắn, cảm giác tỉ mỉ của anh cũng không đủ để nói lên rằng anh là học sinh đáng tự hào nhất trong lòng giáo viên.

Tiết Tập khinh thường chế nhạo, “Tốt lắm, mày đã thành công thu hút sự chú ý của tao.”

Có lẽ chỉ là ảo giác của Mễ Tửu, lúc Tiết Tập vừa nói xong câu cuối cùng, các nữ sinh đang xem trò hay bỗng hoa cả mắt, cô đột nhiên cảm thấy có một mùi nguy hiểm nồng đậm.

Thái độ của Lục Tu trước sau vẫn luôn ôn hòa, bình tĩnh, “Hy vọng cậu có thể tha thứ cho lỗi lầm của Triệu Mộc, cậu ấy chỉ đang làm tròn nhiệm vụ của mình mà thôi, cũng không có ý nhằm vào cậu. Ngược lại, cậu ấy còn rất chu đáo quét dọn xung quanh cậu sạch sẽ, có thể thấy được cậu ấy không hề có bất kỳ suy nghĩ thiếu tôn trọng nào đối với cậu."

Bên kia Triệu Mộc hướng một ánh mắt bày tỏ cảm kích với Lục Tu, lại cảm nhận được ánh mắt của tên ác bá ở phía sau, hắn rùng mình một cái.

Tiết Tập lại liếc nhìn cây bút trong tay Lục Tu, hắn tiện tay nhận lấy cây bút, chuẩn xác ném thẳng vào thùng rác, hai tay đút vào túi, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, “ Đồ đã bị mày chạm qua, tiểu gia tao cảm thấy rất bẩn thỉu.”

Này quả thực là không thèm cho người ta mặt mũi.

Có lẽ lại là ảo giác của Mễ Tửu, một đám nữ sinh trong lớp càng kích động hơn, ngay cả đôi mắt Tần Tịnh cũng sáng lên.

“Rất xin lỗi đã làm cậu cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ mua bút mới trả cho cậu .”

Bất cứ ai nhìn thấy Lục Tu, đều sẽ thốt lên rằng anh thật sự rất tốt tính, nhưng điều này lại làm cho Tiết Tập nhíu mày. Hắn không tin tưởng trên thế giới thật sự có loại người hiền lành bị đánh không đánh lại, bị mắng mà không cãi lại, trừ phi anh ta cố ý để lộ ra dáng vẻ này trước mặt người khác.