Chương 9: Bạn trai của cô ấy (9)

Vì cô muốn giả vờ ngất xỉu, nên họ không thể trở về phòng học nhanh như vậy. Vậy nên, Lục Tu vẫn đưa cô tới phòng y tế, giáo viên ở phòng y tế vốn dĩ rất quen thuộc với Mễ Tửu, bởi vì thân thể Mễ Tửu từ trước đến nay luôn không được khỏe. Lúc trước cứ khoảng hai ba ngày bởi vì thân thể không thoải mái lại đến phòng y tế, mới gần đây thân thể của cô mới tốt lên như vậy.

Việc Mễ Tửu cùng Lục Tu ở bên nhau không phải có gì bí mật, Lục Tu lại là học sinh ưu tú với thành tích học tập xuất sắc, đối với nhân phẩm của cậu, mỗi người quen biết cậu đều ôm thái độ tin tưởng, cho nên dù giáo viên ở phòng y tế đột nhiên có việc muốn đi ra ngoài một lúc, cũng sẽ đồng ý để Lục Tu ở lại chăm sóc Mễ Tửu.

Mễ Tửu nằm ở trên giường nhưng lại không có cảm giác buồn ngủ. Ngược lại rất có tinh thần nhìn chằm chằm vào người ngồi ở mép giường.

Lục Tu vén chăn bông cho cô, bắt gặp ánh mắt sáng ngời có hồn của cô, hắn liền nở nụ cười “Làm sao vậy?”

“Hôm nay anh lại vì em mà trốn học.”

“Không sao, anh đã biết giáo viên muốn giảng cái gì.”

Không ai có thể hoài nghi năng lực học tập Lục Tu, cho dù là anh có ngẫu nhiên bỏ tiết, nhưng mỗi một kỳ kiểm tra đều có thành tích ổn định. Về phần Mễ Tửu, thành tích của cô luôn ổn định ở mức trung bình. Tất cả mọi người đều biết chỉ cần đại tiểu thư Tô gia là cô sống vui vẻ là được, cho dù thành tích có kém thì cũng có thể học.

Thấy cô mím môi cười, anh cúi xuống, mặt mày ẩn chứa ôn nhu, nhẹ nhàng xoa mặt nàng, anh buồn cười hỏi: “Buổi tối không phải không ngủ được sao? Hiện tại không muốn ngủ một lát sao?”

Anh ấy thật tốt, anh rõ ràng biết cô không sao, vẫn mang cô tới phòng y tế. Chính là vì để cô có lý do quang minh chính đại ngủ bù.

“Em không muốn ngủ.” Cô nắm lấy tay anh, cọ cọ sườn mặt vào lòng bàn tay, mỉm cười với đôi mắt còn ngấn nước, “Lục Tu, em nhớ tới chuyện trước kia.”

Anh mỉm cười hỏi: “Chuyện gì?”

“Vào mùa hè, khi em bị cảm nắng, chính anh đã đưa em vào bệnh viện.”

Đó là chuyện của học kỳ trước.

Tuy rằng học chung hai năm, nhưng Lục Tu cùng Mễ Tửu trước kia cũng chỉ là bạn học bình thường, nhiều lắm gặp mặt chỉ gật đầu với đối phương một cái rồi thôi. Rốt cuộc Mễ Tửu mỗi ngày trong tối ngoài sáng cùng Tần Tịnh phân cao thấp xem quà được tặng của ai đẹp hơn, quý hơn. Mà Lục Tu cả ngày vừa học vừa xử lý công việc ở hội học sinh, bọn họ có vòng công việc không giống nhau, tự nhiên sẽ không quen biết nhau.

Mái tóc đen dài của cô xoã ở trên giường, khiến nước da cô trắng ngần như tuyết, đôi mắt như chứa ánh sao, ngoan ngoãn nằm trên tay anh, đối với anh hoàn toàn ỷ lại, cô nói: “Sau đó anh ôm em đi dạo. Khi đó có một loại cảm giác rất kỳ diệu, làm em không nhịn được vẫn luôn lén lút nhìn anh.”

Cũng bắt đầu từ ngày đó, bọn họ dần dần trở nên thân thiết hơn.

Đôi mắt màu đen của Lục Tu đột nhiên có thêm vài tia cảm xúc kì lạ khiến người ta nhìn không thấy, anh cười, “Em không nghĩ anh chỉ vì gia thế của em, nên mới ra tay giúp đỡ em hay sao?”

“Ý của anh là, anh chỉ lợi dụng em tiếp cận cha và anh hai em sao?”

“Tửu Tửu, trên thế giới này có rất nhiều người xấu.”

Mễ Tửu cau mày suy nghĩ, nhưng rất nhanh, cô lại hướng về phía anh lộ ra một nụ cười vô tư, “Nếu là anh lợi dụng em cũng không sao, dù sao người anh thích nhất lúc này là em, đúng không?”