Chương 107: Bạn trai của cô

Phòng y tế, Mễ Tửu nằm ở trên giường vẫn không dễ chịu hơn.

Lục Tu muốn gỡ xuống khẩu trang của cô nhưng tay cô đã nhanh chóng đè lại.

Anh dịu dàng nói: "Tửu Tửu, đeo cái này không thoải mái, để anh bỏ ra, em cứ nghỉ ngơi đi."

“Không được……” Mễ Tửu vẫn cố chấp: "Em không muốn lây bệnh cho anh."

Cái ý thức bảo vệ an toàn của cô cũng quá mạnh, bởi vì bị cảm nên hai ngày nay lúc ăn cơm trưa anh đều đi theo cô.

Khóe môi Lục Tu nâng lên, anh hơi hơi khom lưng ngồi ở mép giường, nhìn đôi mắt cô bằng ánh mắt dịu dàng: "Tửu Tửu, anh không sợ."

Mễ Tửu lắc đầu, giọng nói đáng thương có giọng nói càng thêm ý vị: "Em sợ…..cảm giác bị cảm thật không dễ chịu, em cũng không muốn anh bị thế này."

Cho nên trong lúc không có mang khẩu trang, người cô muốn tránh nhất chính là anh.

Lục Tu có cảm giác không nói thành lời, ngôn ngữ trên thế giới rất nhiều, từ cũng nhiều, nhưng mà giống như không thể miêu tả được cảm giác của anh lúc này.

Một cơn bão đem cuộc đời anh tách thành hai nửa, một nửa cuộc đời anh cũng chưa trải qua cảm giác "yêu".

Cha mẹ nuôi ôm anh từ cô nhi viện ra yêu thương anh, loại "yêu" này quá mức ngắn ngủi.

Bà cụ ở trong thôn yêu anh, nhưng loại "yêu" này chỉ có khi không có cháu trai ruột của bà ấy ở trước mắt thì mới có thể áy náy hiện lên.

Người cha Lục Trực cũng yêu anh, nhưng loại yêu này cũng rất dối trá.

Trên người ông quản gia thương hại anh, anh cũng có thể cảm nhận được một loại dịu dàng của trưởng bối.

Nhưng còn Mễ Tửu, anh lại cảm nhận được cảm giác không thể cố kỵ thiên vị.

Tình cảm cha mẹ con cái chi gian, tình cảm anh em, những tình thân, tình hữu nghị, tình yêu, chưa bao giờ được chân chính trải nghiệm qua, nhưng mà cứ như vậy đều ở trên người cô gái nhỏ này.

Giống như là một loại ký thác, dễ như trở bàn tay dễ dàng ôm ấp tâm muốn báo thù, mà người tràn đầy tình kế, cư nhiên sẽ có một loại phảng phất đi từ phong trần trở về, bước ra từ vũng

Mà nguyên nhân, chắc chắn là có thể được đi cùng cô gái nhỏ này dưới ánh mặt trời.

Lục Tu cúi xuống, để sát vào đôi mắt đen nhánh chuyên chú nhìn cô, ở dưới đáy mắt cô thấy được bóng dáng của mình, anh không nhịn được cười, nhẹ nhanvf ở khóe mắt cô rơi xuống một cái hôn.

Cô mơ hồ cảm thấy ánh mắt anh nhão nhão dính dính, làm cô không được tự nhiên, cô muốn đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: "Anh đừng hôn em."

Sức nhỏ của cô không lay chuyển nổi anh, mắt Mễ Tửu hoang mang nhìn sang bên cạnh, trước giường có mành nhưng mà cô vẫn sợ có người kéo mành ra.

Lúc này, điện thoại Lục Tu nhận được một cuộc gọi, là trợ lý của anh Triệu Nguyên Phong gọi.

Nhận điện thoại, thanh âm của Triệu Nguyên Phong truyền đến: "Lục tổng bởi vì số tiền quyên tặng quá lớn, lộ trình ký hợp đồng rất thuận lợi, chúng ta thúc giục cuối cùng cũng giải quyết được, hiện tại tiền của chúng ta đã quyên tặng cho các cô nhi viện và trường tiểu học rồi."

Ngày hôm qua Lục Tu bỗng nhiên nói muốn quyên tặng một số tiền, còn nói muốn càng nhanh càng tốt, vì thế hai ngày nay Triệu Nguyên Phong không làm việc gì chỉ chuyên chú vào chuyện này.

Là công việc sao?

Mễ Tửu tò mò nhìn Lục Tu nghe điện thoại, nhưng chẳng được bao lâu Lục Tu chỉ đơn giản là "Ừ" một tiếng sau đó tắt đi.

“Tửu Tửu.” Anh rũ mắt nhìn cô, khóe môi có ý cười: "Để anh làm phép một cái ma thuật cho em được không?”

Ma thuật?

Vẻ mặt cô mờ mịt.

Lục Tu cũng thừa dịp cô không chú ý kéo khẩu trang rồi cúi đầu hôn xuống.

Mễ Tửu đầu óc choáng váng đang muốn đẩy anh ra nhưng không thành công, cô còn cảm thấy lưỡi hơi đau, ngay sau đó còn cảm thấy người yêu mình có hơi hỗn, cô còn đang bị bệnh đấy.

Chàng trai hơi lùi lại, anh vươn tay lau đi khóe mắt đỏ bừng cửa cô, khẽ cười hỏi: "Tốt hơn chưa?"

Mễ Tửu lúc này mới phát hiện ra thân thể của mình không còn khó chịu nữa, cô mở to mắt: "Lục Tu, ma thuật của anh thật lợi hại!"

Lục Tu bật cười.

truyện được edit bởi team Griselda

Người lợi hại không phải anh, là cô mới đúng.

Trước kia chưa thích cô anh chưa từng có ý nghĩ là chính mình một ngày kia sẽ thành người tốt trong câu chuyện của người khác.