Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Yêu Đương Với Vai Ác

Chương 87: Bạn trai của cô

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi chiều mùa hạ mưa to.

Nhìn bên ngoài cửa sổ xám xịt, Mễ Tửu cắn ống hút sữa chua cảm thán: "Tiết thể dục không thể ra ngoài chơi."

Cô còn đang nghĩ đợi đến tiết thể dục sed bảo Lục Tu dạy mình đánh tennis đấy.

Lục Tu rũ mắt nhìn đôi môi hồng của cô, vươn tay ra nhẹ nhàng lau khóe môi cô, giống như chỉ là lau khóe môi cô thôi, dịu dàng an ủi: "Đến lúc đó có khi thầy thể dục lại sẽ để chúng ta ở lại phòng tự học, nếu em không muốn ở đây thì có lẽ chúng ta có thể cùng nhau xin ra ngoài đi đến phòng thiết bị để kiểm kê với sửa chữa."

Trước mắt Mễ Tửu sáng ngời nhưng lưỡi vẫn còn đau nên cô có hơi do dự

Lục Tu đi lên phía trước, hơi đến gần cô, giống như rất tò mò hỏi: "Tửu Tửu, sữa chua uống ngon không?"

“Rất ngon.”

Anh chớp chớp mắt: "Anh cũng muốn thử."

Mễ Tửu liếʍ liếʍ môi, không tự chủ được liền nói: “Nếu không chúng ta xin đi phòng thiết bị đi."

“Cắt!”

Một thanh âm không đúng lúc phá hủy bầu không khí.

Mễ Tửu nhìn về phía Tần Tịnh.

Tần Tịnh nhìn Lục Tu bĩu môi, trong giọng nói toát ra vẻ ghét bỏ: “Bây giờ đến tiền mua hộp sữa chua cậu cũng không có sao?"

Lục Tu hơi hơi mỉm cười.

Cái này làm cho Tần Tịnh lập tức có hơi nói không lên lời, cảm giác giống như mình vừa bị chế nhạo.

Triệu Mộc ở một bên lén lút lấy khuỷu tay chạm Tần Tịnh.

Tần Tịnh nhìn qua đi: “Cậu làm gì vậy?”

Triệu Mộc đang muốn nhắc nhở Tần Tịnh phải học được cách nhìn không khí, nhưng nhìn thấy bộ dạng EQ thấp của Tần Tịnh, cậu hết chỗ nói nổi, một lúc sau mới nói: "Không có gì, chỉ muốn nhắc lậu là chỉ muốn nói cho cậu chín mười trận đều hòa còn lại là thẻ R."

Tần Tịnh vừa nhìn điện thoại, tức giận đập bàn: "Trò chơi rác rưởi! Đến ngay cả SSR gốc cũng không có!"

Mễ Tửu an ủi nói: “Tịnh Tịnh đừng nóng giận, có lẽ trò chơi không có vấn đề, chỉ là do cậu không thích hợp với mấy trò yêu đương này thôi, tớ cũng không phải nói cậu không thích hợp yêu đương đâu đấy."

Tần Tịnh: “……”

Triệu Mộc nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Mưa lớn như vậy các cậu mang ô không?"

Mễ Tửu cười nói: “Hôm qua tớ xem dự báo thời tiết rồi, hôm nay có mang ô."

Lục Tu lắc đầu: “Tớ không mang.”

Mễ Tửu nhanh chóng nói: "Không sao hết, chúng ta có thể che chung!"

Lục Tu cười: “Được.”

Lúc tan học mưa không những không nhỏ đi mà ngược lại còn ngày càng lớn hơn.

Tần Tịnh đi WC về, mọi người đều đã trở về, cô ta cầm lấy balo, nhìn qua cửa sổ thấy được đôi nam nữ dưới lầu.

Chàng trai cầm ô, cô gái ôm lấy cánh tay anh dịch sát vào bên người, nhưng ô lại hướng về phía cô gái, bọn họ ở giữa trời mưa có cảm giác xứng đôi nói không nên lời.

Khó có thể hiểu được điều này, Tần Tịnh đeo balo, kết quả thấy được ngăn bàn phía trước có một cái ô.

Đó là bàn học của Lục Tu.

Tần Tịnh lại nhìn đôi tình nhân đi dưới mưa kia, mí mắt giật giật.

Trận mưa này kéo dài đến tận buổi tối.

Văn Nhã ngồi ở nhà ăn đã nghe tiếng mưa rơi thật lâu, chị cũng tới nơi này ngồi lâu rồi, người phục vụ đi đến hỏi vài lần nhưng chị vẫn không gọi đồ ăn là bởi vì người chị chờ còn chưa có tới.

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, chị vội vàng cầm lấy.

【 Lát nữa có hội nghị cần mở, anh không thể đi được, hôm nào anh lại mời em.】

Nhìn thấy tin nhắn này, Văn Nhã chậm rãi cúi đầu, mất mát thở dài.

Có một phần bánh kem dâu tây được đặt lên trên bàn của chị.

“Xin lỗi, tôi không có gọi…." Văn Nhã ngẩng đầu lên thấy rõ người trước mặt, đột nhiên không lời.

Một chàng trai cao lớn để đầu đinh mặc quần áo phục vụ, không chút để ý nhìn người con gái trang điểm tỉ mỉ, nói: "Tôi mời cô!"

……

Một hội nghị kết thúc, Tô Trì từ trong công ty đi ra.

Trợ lý hỏi: “Bây giờ Tô tổng muốn đi đâu?"

Tô Trì nhìn vào đồng hồ, đã hơn 10 giờ, Văn Nhã chắc không ở nhà hàng đó đâu, hắn hỏi: "Việc tôi bảo tra sao rồi?"

Trợ lý nói: “Đã đã điều tra xong.”

Tô Trì cười: “Rất tốt.”

truyện được edit bởi team griselda

Ở một nơi khác trong thành phố, biệt thự nhà họ Vương.

Bà Vương nhìn con trai của mình bị đánh đến nổi bầm dập, cực kỳ đau lòng, chửi ầm lên: "Cái người Tiết Tập kia thật sự đúng là coi mình như tiểu bá vương! Lại dám đánh con trai tôi thành như vậy! Nó sẽ chết không tử tế đâu!"

Ông Vương trong lòng cũng cực kỳ giận.

Học sinh Vương còn đau, cậu ta không ngừng hừ hừ: "Cha, cha nhất định phải giúp con xử tên Tiết Tập kia!"

Khuôn mặt ông Vương trầm xuống: "Nhà họ Tiết không dễ đối phó đâu."

Bà Vương kêu to: “Chẳng lẽ để vậy thôi sao?!"

Ông Vương nói: “Đương nhiên không thể để như vậy được, ngoài sáng không được thì trong tối…."

Người hầu bỗng nhiên đi tới nói: “Ông, bà, Ngài Tô tới."

Ông Vương nhíu mày, hỏi: “Ngài Tô nào?"

“Là Tô Trì, Ngài Tô.”

Hóa ra là Tô Trì!

Kinh ngạc trong giây lát, ông Vương vội vàng đi về phía cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vài người mà trong đó có người đàn ông mặc vest, bởi vì nhờ gương mặt mà thấy được, ông ta cười ha ha nói: "Không nghĩ tới là Tô tổng đại giá quang lâm, thật sự tôi không tiếp đón kịp."

Đôi mắt đào hoa của Tô Trì cong lên: "Con trai ông ở nhà không?"

Hỏi câu này làm ông Vương không thể hiểu được: "Con trai tôi ở nhà, không biết Tô tổng…"

Ông ta còn chưa nói xong đã bị người phía sau Tô Trì đẩy ra.

Khóe môi Tô Trì cong lên, cười đến cực kỳ sung sướиɠ, hắn giơ tay, từ từ nới lỏng cà vạt, đi vào bên trong, khách sáo nói: "Không có gì lớn đâu, tôi chỉ muốn tìm con trai ông để tâm sự cùng thôi."

Cả người ông Vương đều ngây ngốc.
« Chương TrướcChương Tiếp »