Thế Giới 1: Chương 22

Cảm ơn bạn minhthu nguyngoc đã đề cử.

_____________________________________________

Ngày hôm sau tiền đã được chuyển vào tài khoản, sau khi đưa cho mẹ trả nợ, thì số tiền không còn được bao nhiêu.

Trong vòng hai ngày Tần ca liền báo rằng cậu được gia nhập đoàn phim, tuy không phải của đạo diễn Lí, nhưng bù lại cậu được nhận vai nam chính, kịch bản rất hay.

Gần đây tính tình Hàn Mục càng ngày càng cáu kỉnh, nếu không có chuyện, tốt nhất là đừng nên tiếp xúc với hắn, phải chăm chỉ quay phim thật tốt, phòng ngừa trường hợp Hàn Mục chán cậu rồi, thì cậu còn có thể nhờ vào tài năng để kiếm sống.

Người Hàn Mục thích chính là Tống Trì, Bạch Hạ bị vứt bỏ là điều không thể tránh khỏi.

Tại sao một số người vừa sinh ra đã được yêu thích, trong khi cậu cố gắng lấy lòng Hàn Mục, vậy mà Hàn Mục yêu cầu cậu giám sát Tống Trì, giúp hắn đem Tống Trì về tay.

Cũng may sau khi gia nhập vào đoàn phim cậu không gặp lại Tống Trì, cũng không cần phải báo cáo tình hình của Tống Trì cho Hàn Mục.

Bạch Hạ quay phim được một tháng, đột nhiên nhận được thông báo từ đạo diễn là nhà đầu tư mời đi ăn tối, lúc Bạch Hạ tới nơi thì cậu phát hiện chỉ có mình cậu ở đó.

"Đứng ngốc ở đó làm gì? Vào đây? Chẳng lẽ cậu không biết người đầu tư của bộ phim này là tôi ư?"

Trong phòng chỉ có mình Hàn Mục, tâm tình hắn có vẻ rất tốt.

"Nghe đạo diễn nói gần đây cậu làm việc rất chăm chỉ?"

Bạch Hạ có chút vui vẻ: " Hàn ca, diễn xuất của em ngày càng tốt, anh nghĩ sau này em có thể đoạt giải hay không?"

Hàn Mục không đồng ý: "Cậu nghĩ giải thưởng có thể mua được sao, nói đi cũng phải nói lại, gần đây sao cậu không báo cáo tình hình của Tống Trì cho tôi."

Trong nháy mắt tâm tình Bạch Hạ lập tức rơi xuống vực thẩm: "Em ở trong đoàn..."

Hàn Mục có vẻ không nghe cậu nói cái gì, mà tự mình khoe khoang: "Nhưng là gần đây tôi không cần cậu báo cáo, biết vì sao không? Vì Tống Trì gần đây thường xuyên cùng tôi đi tham dự tiệc." Đôi mắt phượng xinh đẹp của Hàn Mục tràn đầy ngạo mạn và đắc ý, "Gần đây cậu thật lười biếng, nếu không nắm chặt, cậu cũng không còn giá trị."

Bạch Hạ khó chịu cắn môi, trong nháy mắt ánh mắt chuyển đỏ.

Hàn Mục xem ra thấy cậu càng khó chịu thì hắn lại càng vui vẻ, vô cùng cao hứng mà gọi những món Bạch Hạ thích, dồng thời kể cho Bạch Hạ nghe vài bí mật trong giới giải trí.

"Con chim hoàng yến mà Đỗ tổng nuôi rất dính người, ăn cơm cũng phải ôm, tôi nghe nói những ngôi sao nhỏ đều thế, nếu cậu không phải là nghệ nhân của công ty Tống Trì, thì một ngôi sao nhỏ không có tài năng như cậu tôi chẳng cần, tôi không phải muốn cậu bắt chước mấy người đó, nhìn họ ôm ôm ấp ấp một chút lại dính lấy làm tôi cảm thấy ghê tởm, nếu như cậu cũng dính người như vậy thì tôi nhát định sẽ một cước đá văng cậu."

Bạch Hạ cuối đầu ăn cơm, vô ý thức tránh xa Hàn Mục sợ bị Hàn Mục đá.

Cảm xúc Hàn Mục nháy mắt bị kéo xuống: "Cậu có ý gì? Xem tôi là vi khuẩn hay gì? Ngồi xa như vậy làm gì? Không phải cậu rất thích tôi, vậy sao lại ngồi xa người mình thích? Cậu xem xem tôi đối xử với Tống Trì như thế nào, còn cậu đối xử với ta như thế nào?"

Giọng Bạch Hạ run rẩy: "Em sợ anh..."

"Sợ tôi cái gì?"

Lão Công: Tất nhiên là sợ ngươi lên cơn dại vung chân đá người a

Bạch Hạ nghẹn ngào khóc: "Em sợ anh đá em..."

Hàn Mục sững sờ.

Trên khuôn mặt trắng như tuyết nước mắt Bạch Hạ trong suốt như trân châu mà rơi, tất cả những uỷ khuất đều xuất hiện trên mặt. Hàn Mục tay chân luống cuống, vội vàng lau nước mắt, nhưng giọng điệu lại trở nên hung tợn: "Cậu khóc cái gì? Tôi không có khi dễ cậu!"

Hắn không nói còn tốt vừa nói Bạch Hạ từ nghẹn ngào đã biến thành oa oa khóc lớn.

Hàn Mục nói gì cũng không có kết quả.

"Tôi chỉ nói thôi, cho dù cậu quá phận hôn tôi, tôi cũng sẽ không đá cậu! Cậu không cần quá để ý, trước đây không phải cậu sẽ không như vậy sao? Sao bây giờ cái gì cũng không dám như vậy?"

Bạch Hạ lau nước mắt: "Trước kia em nghĩ rằng anh thích em." Bạch Hạ khóc hỏi hắn: "Hay anh đừng thích Tống Trì nữa mà hãy thích em đi được không?"

Hàn Mục nói không được, hắn thầm mến Tống Trì tám năm như vậy sao có thể nói không thích là không thích?

Bữa cơm này khiến Bạch Hạ khó chịu muốn chết, mấy ngày nay tâm trạng thấp thỏm, thậm chí ngay cả quay phim cũng không có tinh thần, chính xác là vào lúc này Tống Trì đến tham ban.

Đoàn làm phim cũng có các nghệ sĩ khác của công ty, Tống Trì đến tham ban rất đột ngột, nhưng công bằng mà nói một vài nghệ sĩ nhỏ thụ sủng nhược kinh(*).

(*)thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Bạch Hạ rất hận Tống Trì, thù mới oán cũ cộng lại với nhau quả thực hận không chịu nổi, cậu không dám thách thức ở trước mặt Hàn Mục, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy Tống Trì dễ khi dễ.

________________________________________