Thế Giới 3: Bệ hạ xinh đẹp - Chương 1

"Bốp!"

Đậu Tân bị một bạt tai đánh tỉnh.

Ngự tiền thị vệ tàn nhẫn quăng hắn xuống đất.

Hắn bị bắt khụy đầu gối, trong lúc cử động, tiếng xiềng xích trên chân tay lạnh lẽo kêu lên leng keng.

Đôi mày kiếm nhướng lên không phục, hắn lướt nhìn tên thái giám xấu xí đang cất lên giọng nói chói tai.

"To gan! Ở trước điện mà dám không quỳ xuống! Xem thường vương quyền, lại vả miệng hắn!"

"Bốp!"

Lần này hai bên quai hàm Đậu Tân bị thái giám tát mạnh đến nỗi sưng tấy bầm tím, khuôn mặt sưng to thấy rõ. Nô ɭệ được lựa chọn từ trại nô ɭệ bốc mùi hôi thối ít nhất mấy tháng chưa tắm rửa, bùn trên mặt của hắn còn có thể vo thành cục, tóc tai bù xù như thú hoang vừa lăn lộn trong đống cỏ dại. Ngoài trừ thân hình cường tráng khỏe mạnh như cái giá đỡ thì trông chẳng khác gì một con chó hoang đầy ghẻ lở đang giành giật đồ ăn.

Bây giờ hắn còn bị đánh sưng cả mặt trông lại càng vừa bẩn thỉu vừa xấu xí.

Thái giám che mũi lại, mặt tỏ vẻ khinh bỉ: "Không phải bên trại nô ɭệ nói tướng mạo ngươi là hàng loại nhất sao? Nhìn cái bộ dáng như con chó hoang hôi thối này xem, xách lên còn khiến người bẽ mặt nữa đấy. Nhưng Thánh Thượng là thiên hạ chí tôn!" Khi gã nói đến Thánh Thượng, khuôn mặt gã đỏ bừng một cách kỳ lạ, cổ họng càng bóp nghẹn lại: "Một người giống như tiên nhân được nâng niu bằng tất cả của cải và báu vật trên nhân gian, đó chính là Thiên Tử! Nếu loại súc sinh này liếc nhìn Thánh Thượng thì tiên khí của Thánh Thượng đều sẽ mất hết, lòng nô tài nhất định đau vô cùng~"

Trong lòng Đậu Tân vô cùng ghê tởm loại hoạn quan đầy nanh vuốt này, hắn càng chán ghét tên Hoàng Đế nước Ngụy kia. Tên thái giám kia nói gì mà Hoàng Đế được nuôi dưỡng bởi tất cả châu báu trên thiên hạ chứ, xa hoa vô độ, xấc láo ngang ngược. Nghe nói hắn ta là một tên ác ma dâʍ ɖu͙©, đừng nói là chỉ hậu cung với ba ngàn phi tần mà ngay cả nam sủng cũng cả đàn cả lũ. Chỉ nhìn bên ngoài cung điện đã nguy nga tráng lệ như vậy, không biết bên trong còn xa hoa mỹ lệ như thế nào nữa.

Mặc dù nước Ngụy giàu có nhưng do những tên Hoàng Đế chó má xa hoa lãng phí vô độ, xây dựng những kiến trúc đồ sộ, mà khiến dân chúng lầm than.

Ngự tiền thị vệ nói: "Nhưng bây giờ Thánh Thượng đang cần người gấp. Khi nãy truyền tin rằng vị tướng quân dũng mãnh được Thánh Thượng cưng chiều bị tướng quân Hỏa Diễm cắn đến chết! Bệ hạ đang nổi trận lôi đình, hỏi khi nào thì tiếp tế!"

Tên thái giám hừ một tiếng: "Đúng là tiện nghi cho tên súc sinh này, trước khi chết còn có thể diện kiến bệ hạ."

Đậu Tân nghe cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, chắc là hắn phải lên đài tỷ võ.

Nghe nói rất nhiều quý tộc nước Ngụy rất thích xem quân lính tỷ võ. Bình thường trên sàn đấu chuyện sống chết là lẽ thường tình, mà Đậu Tân hắn ở trại nô ɭệ đứng thứ hai thì không ai dám tranh thứ nhất.

Trước đây lúc chọn hắn thì còn nhìn diện mạo bên ngoài, Đậu Tân tưởng là hắn bị ép đi làm nam sủng cho tên Hoàng Đế chó chết đó. Trong lòng hắn vô cùng không muốn, thà tự mình cắn lưỡi tự tử hắn cũng không muốn tằng tịu với tên cẩu Hoàng Đế kia. Hôm nay xem ra cũng chỉ là muốn hắn tỷ võ, thật sự tốt hơn những gì hắn dự đoán nhiều.

Nếu như nói về tỷ võ thì hắn tự tin sẽ không thua. Nước Ngụy nhỏ bé, hắn chưa từng nghe đến danh tính võ tướng nổi tiếng nào nhưng mấy người có ăn học miệng lưỡi quỷ biện lươn lẹo thì hắn từng nghe nhắc đến rồi.

Đậu Tân bị áp giải lên sân đấu võ.

Sân đấu võ được xây dựng vô cùng lớn, binh lính canh giữ cầm binh khí đứng canh giữ thẳng tắp, có khoảng hai mươi người đứng vây quanh. Sân đấu võ rộng lớn này là một đấu trường khép kín.

Quá tốt, đỡ phải phơi nắng, đổ mồi hôi sẽ khiến tay trơn trượt làm giảm lực tay.

Xiềng xích trên tay chân của hắn được mở ra, Đậu Tân đột nhiên bị đẩy vào trong.

Mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mũi hắn.

Hắn mở to mắt nhìn trên sân máu me đầm đìa, đây không phải là sân đấu võ.

Mà là sân đấu thú.

Đứng trước mặt hắn là một con sư tử bụng đói cồn cào, bộ lông nó vàng óng như ngọn lửa, trên răng nanh còn dính máu thịt.

Chẳng lẽ đây là thứ được gọi là ‘Hỏa Diễm Tướng Quân’ ư?

Tướng quân uy mãnh như thế, Đậu Tân nhìn dọc theo vết máu thì chỉ thấy một cái xác máu thịt lẫn lộn của một con chó nằm trên mặt đất.

Còn đó chính là thứ gọi là ‘Tướng Quân Uy Mãnh’?

Con sư tử lông vàng kia cao lớn cường tráng, há mồm rống lên đều toát ra mùi máu tanh hôi.

Hoang đường!

Lại còn kêu hắn tay không chiến đấu gϊếŧ chết một con sư tử đang phát điên!

Đây rõ ràng là coi con người như súc vật!

Đột nhiên trên đầu hắn vang lên một tiếng kêu phấn khích, Đậu Tân còn chưa kịp lắng nghe âm thanh phát ra từ đâu, thì con sư tử hung mãnh đã lao tới cắn xé.

Toàn bộ sân đấu thú giống như một cái vạc, còn sinh vật chém gϊếŧ giống như cổ trùng vậy. Người nuôi cổ ngồi trên cao phấn khích hò hét.

Những con súc vật dưới đây không cách nào nhìn thấy được bộ mặt thật của họ.

Đó là tiếng hét nghe có vẻ hơi non nớt, giống như là giọng của một thiếu niên hống hách.

Thiếu niên trông có vẻ ngang bướng đó dường như mới phát hiện ra món đồ chơi khiến người ta hưng phấn nên to tiếng la hét, nhưng Đậu Tân lại không có thời gian để suy nghĩ thêm nữa, bởi con dã thú hung tợn đã đi đến trước mặt hắn rồi.

....

Bạch Hạ ở trên đài quan sát đang phấn khích la hét như tên thần kinh.

Mấy tên thái giám đi bên cạnh cậu, trái một tiếng "Bệ Hạ", phải một tiếng "Bệ Hạ", lo lắng cậu không cẩn thận sẽ từ trên lầu ngã xuống.

Thật ra cậu chỉ toàn nhìn thấy hiệu ứng che mờ thôi.

Quá máu me rồi, số 21 bật hiệu ứng làm mờ.

[Hệ thống: Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ hành hạ nhân vật chính đầu tiên. Giá trị thù hận càng đầy thì điểm tích lũy sẽ tới tay thôi. Số 21 sẽ tiếp sức cỗ vũ cho kí chủ.]

Số 21 cảm thấy bản thân thật sự là quá giỏi. Vào giờ phút này nó đã lấy được số liệu là nhân vật chính đối với ký chủ - 100 điểm giá trị thù hận, nhìn thấy trận đấu này toàn bộ đều là hiệu ứng làm mờ, nó đoán, bây giờ nhân vật chính đang hận ký chủ đến nổi muốn xé xác cậu ra.

Đây chỉ là bắt đầu, tiếp theo nhân vật chính sẽ bị nam phụ ác độc ngược đãi, nhục mạ, giẫm đạp lòng tự tôn.

Nếu như thế giới này nam chính còn có thể thích nam phụ ác độc như vậy, vậy thì, tự nó lại tự vả nữa rồi à… QAQ.

Ở thế giới trước, khi ký chủ rời khỏi thế giới, mã nguồn gần như bị nam chính kéo ra. Mã nguồn ban đầu đến bây giờ vẫn bị rách bươm, chưa khôi phục lại được nữa ...

Trải nghiệm kinh dị ở hai thế giới trước đã khiến số 21 nơm nớp lo sợ. Thế giới này còn có mánh khóe, kết cục của nhân vật Bạch Hạ rất thê thảm nhưng cũng không dễ chết như vậy. Điều đáng sợ hơn cả cái chết chính là mạng sống của tên nam phụ xấc láo, ngang ngược, độc ác vẫn luôn bị đe dọa.

Bạch Hạ ở thế giới này đã triệt để đắc tội với nhân vật chính.

Thân phận ở thế giới này của Bạch Hạ là một hoàng đế vô cùng dốt nát, không chỉ thích sưu tầm đủ kiểu mỹ nam mà còn trời sinh tính tình tàn bạo, kiêu căng ngang ngược, người hăm he gϊếŧ cậu có thể xếp hàng dài ra tới ngoài thành.

Danh tiếng xấu xa của cậu không chỉ rần rần ở đất nước mình mà ở đất nước khác khi nhắc tới cậu cũng khiến hàng vạn người chửi rủa phun nước bọt.

Thế nhưng dù nước Ngụy giàu có nhưng cậu lại không có huynh đệ, trên không có cha mẹ, dưới không con cái, nước Ngụy cũng không có quân đội có thể đối kháng với hoàng quyền, cậu phung phí tiêu xài núi vàng núi bạc của hoàng gia cũng không có ai dám uy hϊếp, cùng lắm là văn thần tiêu tốn nước bọt để can ngăn.

Vì thế nên cậu càng coi trời bằng vung, không chỉ cưỡng đoạt dân nam mà ngay cả con tin nước Tống cũng không buông tha, hoang da^ʍ vô độ thu nhập cả hoàng tử nước khác vào hậu cung.

Con tin nước Tống đưa tới là Lý Triều Nhan, nhân vật thụ chính của thế giới này.

Nhân vật công chính chính là Đậu Tân bây giờ đang ở dưới đấu với con dã thú kia.

Đậu Tận sinh ra tại nước Tống, là con trai của một tướng quân danh tiếng lẫy lừng của nước Tống. Thế nhưng mẹ hắn lại là một vũ cơ đến từ Tây Vực. Bà ta ám sát vua nước Tông không thành công nên bị bắt giữ, bị Đậu tướng quân giam giữ nhưng không ngờ tới lại ngoài ý muốn có con với Đậu tướng quân. Bà ta nhân lúc Đậu tướng quân lơ là cảnh giác liền ôm đứa bé chạy trốn trong đêm.

Đậu tướng quân nhiều năm liền không lập gia đình, dưới không có con cái. Cứ nhiều năm như vậy luôn muốn tìm người vũ cơ kia. Có điều ông không ngờ rằng máu mủ duy nhất của mình lại trở thành nô ɭệ cho nước Ngụy, còn bị hoàng đế nước Ngụy hành hạ đến sống không bằng chết.

Đậu Tân ở trong tay Ngụy vương phải trải qua khoảng thời gian không còn là con người, hắn biết cha mình là ai, hắn cũng tự hào về dòng máu của mình. Trùng hợp thay hoàng tử nước Tống - Lý Triều Nhan lại làm con tin cho nước Ngụy. Càng đáng hận hơn chính là đường đường là hoàng tử một nước mà lại bị Ngụy vương thu vào hậu cung làm nam sủng.

Sau một vài cuộc gặp mặt ngoài ý muốn, hai người đã kết thành liên minh. Dưới sự trợ giúp của một thị vệ bên cạnh Ngụy vương và Tể tướng còn trẻ tuổi vốn đã có lòng căm thù với Ngụy vương. Họ đã làm tan rã nước Ngụy từ bên trong, mà lúc này nước Tống lại do một đứa bé chín tuổi cầm quyền. Đậu Tân về nước tiếp nhận quân đội của cha, sau đó hắn dũng mãnh thiện chiến, lòng chứa đầy sự thù hận. Nước Ngụy không giỏi chiến đấu nên nhanh chóng bại trận dưới thiết kỵ của hắn, ép thẳng đến hoàng cung bắt sống Ngụy vương, giải cứu thế tử nước Tống.

Sau khi về nước, vì trong tay nắm hàng vạn binh mã nên vua nước Tống còn nhỏ tuổi đã phong hắn làm nhϊếp chính vương. Hắn lại âm thầm nâng đỡ Lý Triều Nhan. Bản thân Lý Triều Nhan vốn đã có tài trị quốc, lòng giàu bác ái, chẳng bao lâu vị hoàng đế nhỏ tuổi kia đã phải thoái vị, Lý Triều Nhan đăng cơ thành hoàng đế.

Thân là nhϊếp chính vương, nhưng Đậu Tân và Lý Triều Nhan lại không hề xảy ra tình trạng ăn cháo đá bát. Nhϊếp chính vương không hề có mưu đồ soán ngôi, thậm chí từ trước đến nay đều dùng tước vị nhϊếp chính vương để có quyền tham gia vào chính sự.

Quân thần hai người đã tạo nên một đoạn giai thoại, không chỉ có như thế, hai người đến khi qua đời đều không cưới vợ sinh con, có dã sử nói rằng người trong cung thường xuyên nhìn thấy cảnh nhϊếp chính vương ra vào cung điện, cùng bệ hạ nắm tay phê duyệt tấu chương. Thậm chí có văn sử còn ghi lại rằng bệ hạ và nhϊếp chính vương trong lúc nước Ngụy gặp hoạn nạn đã kết giao thâm tình, vì thế mới có đoạn giai thoại thiên cổ này.

[Bạch Hạ: Một tình yêu tuyệt đẹp.]

[Hệ thống: Ký chủ bị bắt làm tù binh đến nước Tống, sau đó phải sống cuộc sống vô cùng thê thảm. Công thụ chính đều hận cậu đến tận xương tủy, mỗi lần hai người đó có vấn đề với nhau thì đều thay phiên nhau trút giận lên người cậu. Vết thương trên người ký chủ cứ chồng chất, quanh năm suốt tháng vết thương không lúc nào tốt lên được, thậm chí trong những năm cuối đời, công và thụ chính còn vô cùng Phật hệ*, gọt cậu thành nhân côn** mà bỏ vào lọ chiêm ngưỡng...

(*):Phật hệ: dùng để chỉ những người trẻ theo đuổi lối sống an nhiên và buông thả trong nhịp sống đô thị hối hả.

(**):Nhân côn: là loại cực hình giống với hình phạt xé xác (ngũ xa phanh thây), tức cắt bỏ tứ chi của một người (nhưng thường sẽ giữ lại cái đầu), khiến cho người đó chảy máu đến chết hoặc là trở thành tàn tật.

[Bạch Hạ:...]

[Hệ thống: Nhưng mà ký chủ không cần phải lo lắng! Chỉ cần ký chủ dùng điểm đổi vật phẩm thì cậu không cần phải chịu đau đớn khi bị tra tấn. Không chỉ thế đâu, số 21 đã học được rất nhiều từ ngữ diễn đạt, có thể cung cấp miễn phí cho cậu, phục vụ khi nói chuyện đó!]

Thế giới trước Bạch Hạ chặn nó nên suýt nữa làm nó nghẹn muốn chết.

[Bạch Hạ: Hu hu hu, tôi thật thê thảm mà, anh nhất định phải giảm giá cho tôi đó!]

[Giọng số 21 vui sướиɠ: Chỉ cần ký chủ biểu hiện tốt một chút, chuyên tâm đóng vai nam phụ ác độc thì số 21 nhất định sẽ giúp đỡ mà!]

Vui ghê, cuối cùng cũng nghe được Bạch Hạ cầu xin nó.

Hì hì hì.

Người và hệ thống vừa mới nói xong, thì trên sân đấu thú thắng bại đã được định đoạt.

...

Đậu Tân lau vết máu trên mặt, hắn liếc nhìn cái xác của con sư tử vàng trên đấu trường rồi xoay người đi ra ngoài.

Ngụy vương muốn gặp hắn.

Sau khi lau sạch máu trên người, hắn lập tức bị xích chân lại, rồi áp giải đưa lên lầu.

Quả nhiên không sai, người khi nãy ở trên lầu kích động hô hào chính là Ngụy vương.

Nghe nói hắn ta khoảng mười tám mười chín tuổi, vẫn chưa đến hai mươi nhưng đã làm rất nhiều chuyện gian ác.

Khi quỳ dưới đất, hắn không nhìn thấy được khuôn mặt của cẩu hoàng đế, tấm rèm mỏng manh được rủ xuống, thì ngay cả mũi chân cũng không nhìn thấy được, chỉ nhìn thấy bóng người lờ mờ.

Tên cẩu hoàng đế che che giấu giấu, nhất định là vì làm ra bao chuyện xấu xa nên sợ người ta nhìn thấy mặt hắn ta mà tìm đến trả thù.

Bỗng nhiên hắn nhìn thấy tấm rèm di chuyển, bên trong lại xuất hiện thêm một con mãnh thú bước ra.

Con mãnh thú đó trông giống như một con hổ hay con báo gì đó. Nó được bao phủ bởi bộ lông sặc sỡ, sáng bóng và sạch sẽ, trên cơ thể sạch sẽ đó còn bị thoa phấn son, nhưng từ lực đạo ở bàn chân và ánh mắt lạnh như băng của nó có thể thấy nó rất hung dữ và mạnh mẽ.

Nó giống như một con mèo lớn lười biếng, đi quanh hắn hai vài vòng, nhàn nhã lững thững như đi dạo trong nhà. Nó nhe răng uy hϊếp hắn khiến hắn không dám nhúc nhích.

Nếu con thú này cắn hắn thì hắn không thể chống trả lại được.

Có lẽ trong mắt tên cẩu hoàng đế này hắn còn không bằng con súc sinh này.

Hắn đợi một lúc lâu nhưng con thú vẫn không rời đi mà nhìn hắn chằm chằm như thể nó gặp phải đối thủ nào đó và đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.

Đột nhiên.

Một giọng nói phát ra từ bên trong tấm rèm.

"Hoa Hoa."

Giọng nói đó nghe rõ ràng hơn trên đấu trường, nó trong trẻo nhưng ngạo mạn, mang theo một tia ngây thơ, nghe giọng nói thì có thể là một thiếu niên.

Lỗ tai Đậu Tân run lên, giọng nói ngược lại rất trong trẻo và ngọt ngào, nhưng tên cẩu hoàng đế này là một con quỷ háo sắc, tuổi còn nhỏ nhất định là bị lấy hết thân thể rồi.

Đậu Tân đã gặp qua những tên say mê nɧu͙© ɖu͙©, ai cũng có đôi mắt đυ.c ngầu, lôi thôi lếch thếch.

Lời nói của thiếu niên kia giống như mệnh lệnh không được làm trái, con mãnh thú kia ngoe nguẩy cái tai, ngoan ngoãn quay lại như chú mèo nhà rồi chui vào chân thiếu niên kia, nhu thuận ngoan ngoãn tru lên.

Con mãnh thú khi nãy còn hung dữ lại được huấn luyện để phục tùng, không biết cẩu hoàng đế huấn luyện nó như thế nào, nếu muốn thuần phục dã thú trong kia không thể dùng thủ đoạn bình thường được.

Nhất định đã dụng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Khi con dã thú quay trở lại, tấm rèm mỏng khẽ động, Đậu Tân khi này mới phát hiện trong rèm còn có một người đàn ông khác.

Người đàn ông đó mặc nguyên bộ đồ màu đen, thân hình cao gầy, oai phong mạnh mẽ, khí tức của người đó ẩn giấu rất kỹ, thậm chí ngay cả hắn cũng không phát hiện ra được.

Vừa nhìn đã biết là khí tức của một cao thử

Cũng là một người luyện võ cực kỳ nhạy bén.

Nhưng không biết tại sao mà hai mắt hắn ta lại bị bịt kín một tầng vải đen.

Càng kỳ quái hơn là.

Người đó đang quỳ dưới chân tên cẩu hoàng đế kia.

Không biết là đang làm gì.

Đậu Tân đột nhiên nảy ra một suy nghĩ vô cùng ghê tởm.

Nghe nói tên cẩu hoàng đến này thích chơi đùa với nam nhân, cái loại quỷ còn hơn sắc quỷ chắc chắn có rất nhiều thủ đoạn trong tay. Người đàn ông kia thọat nhìn cũng không giống thái giám, lại còn bị bịt mắt, nhìn đường nét và môi mũi có thể nhìn ra nhan sắc của người đó vô cùng xinh đẹp.

Có lẽ nào đây là đang chơi trò gì đó tần tiện sao?

Vậy mà còn làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt.

Thật kinh tởm.