Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Edit] LynNguyn062

Tập đoàn Lâm thị, hôm nay vẫn là một ngày áp suất thấp.



Tuy nhiên, những người lúc trước suy đoán tại sao tâm trạng của boss lại đột nhiên tồi tệ như vậy thì cuối cùng họ đã tìm ra lý do. Boss của họ đã ly dị. Khi họ biết tin này, công ty đã rất hỗn loạn.



Ba năm trước.



Chủ tịch tiền nhiệm đột nhiên lâm bệnh nặng đã gần như chao đảo toàn bộ tập đoàn Lâm thị.



May mắn thay, Boss lập tức bay trở về từ nước ngoài để tiếp quản công ty và kiểm soát tình hình kịp thời để Lâm thị tiếp tục hoạt động bình thường. Sau ba năm, ngài ấy đã đưa Lâm thị thành công, nâng lên một tầm cao mới.



Nhưng ngày tốt lành này không được lâu, tin tức ly hôn bất ngờ ập đến.



Cả cổ đông và nhân viên của công ty, thậm chí cả những người bên ngoài đều lo lắng bởi vì lần này là ly hôn. May mắn thay, Lý Tắc đã kịp thời phát xuống một thông báo, bộ phận quan hệ công chúng gửi thông báo để nhanh chóng kiểm soát tình hình.



Nhưng sau khi bình tĩnh.



Mọi người không thể đoán được lý do boss ly hôn. Đang êm đẹp, sao đột nhiên lại ly hôn? Không thể chịu đựng được nữa nhóm chat đã bắt đầu hoạt động.



[Vậy mọi người có đoán được lý do boss ly hôn không? ]



[Không có] +1

[Không có] +2



......



[Không có] +124



[Hay chúng ta đoán xem là ai đề nghị ly hôn trước? ]



[Cái này mà còn nói, tất nhiên là Boss rồi, chẳng lẽ Lâm phu nhân bị điên? Làm vợ của người đàn ông giàu có không làm, lại muốn ly hôn? Nếu tôi là Lâm phu nhân, chỉ cần cho tôi tiền, muốn tôi làm gì cũng được. ]



[Phải a, tổng tài của chúng ta gương mặt này, dáng người này, giá trị con người này...... ai sẽ chủ động ly hôn ngài a? 】



[Nhưng... nếu là Boss đề nghị ly hôn, tại sao phu nhân lại không ồn ào lên? Hơn nữa, có phải tất cả mọi người đều quên rằng tâm trạng của Boss mấy ngày nay rất tệ sao? Nhìn Boss trông giống hệt như khi tôi chia tay trước đây.]



[...]



[......]



[......]

[... Cậu nói vậy, tôi cảm thấy rất logic, chẳng lẽ.... Thực sự trên thế giới này có một người phụ nữ không muốn trở thành vợ của người đàn ông giàu có số một? ]



Lâm Thanh Hàn không biết bọn họ đang nói cái gì.



Nhưng ngay cả có biết, anh có lẽ cũng không bận tâm, như thể anh đã trở lại thành Lâm Thanh Hàn trước đây, người không biết mệt mỏi mà chỉ biết công việc của mình. Có rất nhiều giấy tờ trên bàn, anb đang cúi đầu sửa chữa.



Lý Tắc gõ cửa.



Anh mang cho boss một tách cà phê, sau đó đứng yên, có điều muốn nói nhưng không biết có nên hay không.



Lâm Thanh Hàn cũng không ngước lên, chỉ liếc nhìn tách cà phê, không có hứng thú để uống: "Có chuyện gì vậy?"



"Boss..." Lý Tắc thì thầm, "Hot search đã bị gỡ như ngài căn dặn, những cái đó... " Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm nay, anh lại thay đổi xưng hô, " Về phía Ôn tiểu thư, chúng ta cũng đã tìm người để giải quyết tất cả. "



" Ừm. "



Lâm Thanh Hàn không nhìn lên, tiếp tục xử lý các tài liệu.



"Nhưng..." Lý Tắc sau đó ngập ngừng, "Vừa rồi bộ phận xã giao liên hệ, phát hiện có một hot search của Ôn tiểu thư, bây giờ đang được thảo luận rất nhiều."



Còn một hot search? Cây bút trong tay Lâm Thanh Hàn dừng lại một lúc. Anh ngước mắt lên, đôi mắt ẩn dưới hàng mi dày vẫn lạnh như ngày xưa, đôi môi mỏng mím lại khẽ cau mày, há miệng, giọng anh hơi nặng nề: “Hot search là sao?”



“Đó là một chủ đề thảo luận, và giờ nó đã tăng lên vị trí thứ bảy trong giao diện tìm kiếm hot search. ”



Lý Tắc nói, lấy điện thoại di động ra và đưa lên, " Ôn tiểu thư bị chụp lại khi đi ra ngoài đã được truyền lên mạng. "



Lâm Thanh Hàn lấy điện thoại.



Cuộc thảo luận về chủ đề này đã đạt 3w, và thậm chí lượng đọc là 310 triệu, cho thấy mức độ ảnh hưởng của nó.



Anh cau mày bấm vào Weibo. Một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt anh. Những ngón tay thon dài dừng lại ở giao diện điện thoại di động nhìn vào bức ảnh được đánh giá cao nhất với một cái nhìn mờ nhạt.

Có lẽ cô ấy tình cờ ra ngoài đi dạo, cô mặc một chiếc áo len màu hồng, bên dưới là một chiếc quần ống rộng màu đen, không trang điểm cũng không đội mũ. Tóc cô rũ xuống phía sau, cầm một bó hoa hướng dương trên tay, đầu cúi xuống cong đôi mắt, nhẹ nhàng ngửi hoa.



Phía dưới còn có hai bức ảnh.



Một tấm là cô ngẩng đầu, ánh mắt mang vẻ nghi ngờ.



Một tấm là ánh mắt dịu dàng và nụ cười khi cô mở mắt ra.



Lâm Thanh Hàn cúi đầu, nhìn vào những bức ảnh này. Anh không thể nói bất cứ điều gì trong lúc này. Anh đã nhìn thấy những nụ cười của Ôn Nhuyễn, hài lòng, cẩn thận, ngại ngùng.



Nhưng anh lại chưa bao giờ được nhìn thấy cô mỉm cười rạng rỡ như vậy.



Như thể tất cả những đám mây xấu và tối cuối cùng rút lui, chỉ có mặt trời ở trên đỉnh đầu cô.



"Bởi vì chủ đề này không ảnh hưởng đến cuộc sống của Ôn tiểu thư, những bình luận bên dưới chủ yếu là tích cực, vì vậy bộ phận quan hệ công chúng không biết có nên giải quyết hay không..." Lý Tắc sau đó không thể thấy biểu hiện của Lâm Thanh Hàn, không biết anh đang nghĩ gì, sau một lúc, anh thì thầm, "Boss, có cần xen vào không?"



Lâm Thanh Hàn im lặng một lúc lâu.



Sau đó lại đưa điện thoại di động cho Lý Tắc, giọng điệu nhẹ nhàng, "Không cần."



Nói xong, anh tiếp tục cúi đầu xuống phê duyệt văn kiện.



Lý Tắc thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa. Anh cầm lấy điện thoại di động, khẽ đáp rồi ra ngoài. Khi anh đóng cửa, anh thấy boss đang nhìn xuống bất giác thở dài.



Cánh cửa đã đóng lại.



Lâm Thanh Hàn đặt cây bút xuống, anh ngồi trên ghế và vặn ngón tay. Chỗ ngón tay bị đốt bởi tàn thuốc đã ổn, nhưng vẫn để lại vết sẹo màu hồng. Anh nhìn nó một hồi lâu rồi mở điện thoại. Mở Weibo, sau đó tìm được cái hot search lúc nãy, nhấp vào và xem một lúc, cuối cùng đã lưu ba bức ảnh đó... Khi Hứa Chấp bước vào, anh vẫn cúi đầu cầm điện thoại, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe được âm thanh.



Anh nhìn lên và thấy Hứa Chấp, cau mày: "Sao cậu lại ở đây?" Hắn nói, tắt điện thoại và đặt nó sang một bên.



Hứa Chấp mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần đen, trên cổ tay một kiện tây trang. Lâm Thanh Hàn thì thích cài lên nút cao nhất, đeo cà vạt cả ngày, cấm dục lại khắc chế. Anh ta thì cố ý gỡ đến nút thứ hai. Vô tình để lộ xương quai xanh xinh đẹp, bộ dạng phong lưu không kiềm chế được.



Khi anh bước vào.



Điện thoại di động của Lâm Thanh Hàn vẫn chưa tắt nên anh nhìn thấy một góc của bức ảnh.



Chiếc áo len màu hồng, hoa hướng dương lộng lẫy và rực rỡ, chính xác là những gì vừa rồi anh ta nhìn thấy khi ở trong xe.



Đôi mắt đào hoa ẩn dưới cặp kính gọng vàng khẽ mỉm cười. Hứa Chấp không đυ.ng chạm. Anh ném bộ đồ lên ghế sofa rồi ngồi đối diện với Lâm Thanh Hàn, mỉm cười: "Tớ nghe nói cậu đã ly hôn, Lý Khác bọn họ khuyến khích tớ đến an ủi. "



Anh ngước mắt lên, mỉm cười thản nhiên: " Anh đây muốn hỏi em, hương vị của việc ly hôn như thế nào? "



"... "



Lâm Thanh Hàn nhìn anh, ngón tay siết chặt cây bút, nửa ngày mới phun ra một từ, "Cút."

Hứa Chấp nhìn anh khẽ mỉm cười.



Khi thư ký rót trà, anh ta nhấp một ngụm, rồi nói chuyện trọng điểm: " Không đùa nữa. Có chuyện muốn nói với cậu. Hôm nay Kỷ Hề đã liên lạc với tớ, muốn tìm Nacy."



Thấy Lâm Thanh Hàn lông mày hơi nhăn lại, liền giải thích một cách tử tế, "Người đại diện của Kỷ Duyên, tôi nghĩ Kỷ Hề có ý muốn Nacy dẫn dắt Ôn Nhuyễn."



"Ý cậu là gì?"



Lâm Thanh Hàn cau mày, đặt bút lên bàn, tay ấn ở mặt trên, " Ôn Nhuyễn muốn vào giới giải trí?" Khuôn mặt anh tối sầm, giọng nói rất nặng nề. "Cô ấy muốn, cậu có cho không? Cậu biết tính khí Ôn Nhuyễn không? Để cô ấy bước vào ngành giải trí? Để cô ấy bị người ta ăn tươi nuốt sống sao? "



Hứa Chấp chưa từng thấy Lâm Thanh Hàn làm quá lên như vậy?



Anh ta uống trà sau một lúc lại mỉm cười: "Tớ là một doanh nhân. Vòng tròn giải trí khuôn mặt dịu dàng và mềm mại chắc chắn có thể kiếm tiền cho tớ. Tại sao tớ lại không cho?" Thấy Lâm Thanh Hàn ngày càng trầm mặt, anh đặt cốc trà xuống, buồn cười nói: "Lại nói tính tình Kỷ Hề, cậu đâu phải không biết."

"Tớ nợ cô ấy." Anh không biết đang nghĩ gì, những ngón tay dài chạm vào mép tách trà, giọng anh rất khẽ: “Chỉ cần không quá phận, tớ đều sẽ làm cho cô ấy.”



Khuôn mặt buồn bã của Lâm Thanh Hàn, giọng nói của anh nguội đi hoàn toàn:"Cho nên cậu liền lấy Ôn Nhuyễn khai đao? "



" Đừng nói khó nghe như vậy. "



Hứa Chấp ngước lên, khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, bừa bãi lười biếng, đuôi mắt phiếm cười, "Ngay cả khi không có tớ, sẽ có những người khác, chưa kể đến những điều này không có kết quả, Ôn Nhuyễn cuối cùng suy nghĩ những gì, chúng ta không biết."



"Nhưng..."

Anh nhìn Lâm Thanh Hàn, thuyết phục một cách cẩn thận, "Là anh em, khuyên cậu một câu, vì hai người đã ly hôn, đừng can thiệp vào việc của cô ấy." Biết người bạn này là nhân vật gì, anh nói thêm, "Cậu không thể đem cô ấy ở tháp ngà voi cả đời được. "



Lâm Thanh Hàn nghe những lời này, hơi giật mình.



Anh nghĩ về vòng bằng hữu của Ôn Nhuyễn đêm qua, đôi môi khẽ nhếch lên, câu nói "Tại sao không thể" vẫn không thốt ra.



***

Sự phổ biến của Internet luôn là vấn đề của nhiều ngày nay.



Vài ngày trước, # gặp qua nữ nhân cười đẹp nhất # được thảo luận nhiều nhất cũng đã được thay thế thành công bởi các chủ đề phổ biến khác. Đối với [Nữ thần hoa hướng dương] đã trở nên phổ biến trên Weibo, bởi vì không có hành động nào khác trong quá trình theo dõi dĩ nhiên sức nóng sẽ giảm dần.



Tuy nhiên, vẫn còn một số ít người tiếp tục thảo luận trong vòng tròn của họ.



Ôn Nhuyễn không chú ý đến những điều này. Cô nhìn lên tòa nhà có dòng chữ "Công ty truyền thông kinh tế Thiên Nhất" trước mặt cô, nhìn một hồi lâu mới bước vào. Thiết kế đại sảnh lầu một treo không ít poster minh tinh. Ôn Nhuyễn cũng biết khá nhiều, chẳng hạn như một số nghệ sĩ kỳ cựu, một số ngôi sao nổi tiếng, còn có... Kỷ Duyên.



Cô mỉm cười quay mặt đi về phía quầy lễ tân.



Trước quầy lễ tân là hai người phụ nữ dung nhan tinh xảo, nhìn cô mỉm cười, nói xin chào với cô, " Chúng tôi có thể giúp gì được cho cô không?"



Ôn Nhuyễn gật đầu về phía họ, âm thanh cũng rất nhẹ nhàng, "Tôi tìm Nacy."



Nữ lễ tân cười "À, tên của cô là gì?"



Ôn Nhuyễn trả lời: "Tôi họ Ôn, có hẹn trước với cô ấy."



Không lâu sau, có điện thoại ở quầy lễ tân. Sau khi xác nhận, cúp máy và nói với cô, " Ôn tiểu thư, chỉ cần đi thang máy trực tiếp lên tầng 18. Chị Nacy đang đợi cô. "

Ôn Nhuyễn gật đầu và cảm ơn họ, sau đó đi về hướng họ chỉ.



Khi cô đi xa, hai người ở quầy lễ tân mới thảo luận, "Ai vậy? Làn da thật đẹp, đáng người cũng chuẩn, tôi nhìn thấy thiếu chút nữa là không có phản ứng kịp."



"Không biết a, cũng không thấy nhân vật này bao giờ, đến tìm chị Nacy, chẳng lẽ chị Nacy muốn thêm người? Nếu là thực sự, không chừng công ty, không, toàn bộ vòng giải trí đều oanh động. "



Bọn họ hạ thấp giọng bàn tán.



Ôn Nhuyễn cuối cùng cũng lên được tầng thứ mười tám. Một cô gái cao lớn đứng ở hành lang, chào cô với một nụ cười. "Xin chào, Ôn tiểu thư, tôi là Từ Cỏ, trợ lý của Nacy, cô ấy nhờ tôi đưa cô vào."



“Được rồi, cảm ơn bạn.”



Ôn Nhuyễn lịch sự nói cảm ơn.



Khi Từ Cỏ đẩy cửa ra, cô thấy Nacy đứng dậy đi về phía cô, mỉm cười và ôm cô, "Nghĩ kỹ rồi?"



Cơ thể Ôn Nhuyễn cứng đờ một lúc, cô không quen với sự gần gũi như vậy, nhưng ngay sau đó cô đưa tay lên, ôm lấy người kia và trả lời với một nụ cười: "Ân, nghĩ kỹ rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »