Chương 14: Người Đó Có Quan Trọng Với Em Không?

“Bạch Khanh?” Mặc Kiêu cau mày.

Tại sao người cô toàn là máu?

“Em bị thương à?” Mặc Kiêu đi đến bên cô, đưa tay ra định chạm vào cô.

“Cút ra!” Bạch Khanh hất tay anh ra: “Đừng dùng cái tay đã sờ mó con hồ ly tinh đó đυ.ng vào tôi!”

Mặc Kiêu sắc mặt u ám: “Bạch Khanh, em muốn làm gì?”

Vân Tử Du tái mặt: “Bạch Khanh, tôi biết cô không cam lòng ly hôn với Mặc Kiêu, nhưng Mặc Kiêu đã đồng ý bồi thường cho cô rồi, làm người không nên tham lam vô độ như vậy.”

Bạch Khanh tiến đến, cầm dao trái cây đâm vào ngực Vân Tử Du.

“Bạch Khanh, em làm gì vậy!” Mặc Kiêu tiến đến.

“Đứng lại!” Bạch Khanh nghiến răng, kề dao ngang cổ Vân Tử Du: “Mặc Kiêu, anh bước thêm bước nữa, em sẽ cho con hồ ly tinh này đi đời nhà ma!”

Mặc Kiêu khựng lại, sắc mặt u ám: “Bỏ dao xuống!”

“Anh không có tư cách ra lệnh cho em!” Bạch Khanh mắt đỏ hoe: “Anh không biết em đã trải qua những gì!”

Mặc Kiêu cau mày.

“Uông Quân vì cứu em mà bị đánh trọng thương, giờ đang hôn mê bất tỉnh trong phòng bệnh.” Bạch Khanh môi run rẩy: “Kẻ muốn hại em, không phải anh thì là do con đàn bà này sai người đến, nhưng Mặc Kiêu, em đã đồng ý ly hôn với anh rồi, không thể là anh, vậy chỉ có thể là con đàn bà này.”

“Cô nói bậy!” Vân Tử Du tái mặt: “Tại sao tôi phải làm vậy?”

“Vì cô muốn gϊếŧ tôi, tôi chết thì Mặc Kiêu không còn vợ, cô có thể đường đường chính chính gả cho anh ta.” Bạch Khanh nghiến răng.

“Cô không có bằng chứng, hơn nữa, tại sao cô khẳng định là tôi, có thể là kẻ thù của cô chứ!” Vân Tử Du phản bác.

“Ha ha.” Bạch Khanh cười lạnh, đáy mắt ánh lên hàn quang: “Vân Tử Du, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bị Mặc Kiêu giam lỏng trong cái l*иg bảo vệ mà anh ta dựng lên cho tôi, tôi không tiếp xúc với người ngoài, thế giới của tôi ngoài anh ta chỉ có bà nội và mẹ chồng, tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi lấy đâu ra kẻ thù?”

Vân Tử Du mím môi, hóa ra Mặc Kiêu bảo vệ cô như vậy sao?

“Hơn nữa, nếu nói là kẻ thù của Mặc Kiêu, chuyện tôi và Mặc Kiêu kết hôn vốn không có mấy ai biết, nhưng dạo gần đây, anh ta thường xuyên đến bệnh viện gặp cô, kẻ thù của anh ta muốn trả thù cũng nên tìm đến cô, chứ không phải tôi.” Bạch Khanh ánh mắt không chút gợn sóng: “Vân Tử Du, trên thế giới này, chỉ có cô hận tôi thấu xương, chỉ có cô muốn tôi chết!”

“Không, không phải tôi!” Vân Tử Du sợ hãi đến mức mặt không còn tí máu: “Mặc Kiêu, cứu em!”

Mặc Kiêu nhìn Bạch Khanh chằm chằm: “Bỏ dao xuống.”

“Mặc Kiêu, chúng ta ly hôn đi.” Bạch Khanh nhìn anh ta thê lương: “Em thành toàn cho hai người.”

Cô từ từ hạ dao xuống.

Sau đó, cô ném con dao trái cây xuống đất và bước ra ngoài.

Mặc Kiêu lo lắng nhìn theo cô.

Vừa nãy cô nói Uông Quân vì cứu cô mà bị thương.

Trên người cô dính đầy máu, nhất định là máu của Uông Quân.

Nếu là máu của cô, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Mặc Kiêu đuổi theo: "Bạch Khanh!"

Anh đưa tay ra định nắm lấy cổ tay Bạch Khanh.

Nhưng không ngờ Bạch Khanh đột nhiên ngã quỵ.

"Bạch Khanh?!" Mặc Kiêu ôm cô lên, lập tức xông vào phòng khám của bác sĩ.

——

Khi Bạch Khanh tỉnh dậy, trời đã tối đen.

"Em tỉnh rồi à?" Giọng Mặc Kiêu trầm thấp và lạnh lùng: "Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

"Em không sao." Bạch Khanh nắm chặt ga giường.

"Bác sĩ nói em bị kí©h thí©ɧ quá lớn nên mới ngất đi, nghỉ ngơi một tối là ổn thôi." Giọng Mặc Kiêu lạnh lùng.

"Anh không nên ở đây." Bạch Khanh mím môi.

"Tôi không ở đây, tôi nên ở đâu?" Mặc Kiêu cau mày: "Bạch Khanh, tôi không lạnh lùng như em nghĩ đâu, dù tôi không yêu em, em cũng là ân nhân cứu mạng bà nội, tôi cũng có trách nhiệm chăm sóc em."

Bạch Khanh tự giễu cợt một cách thê lương: "Thì ra anh chỉ coi em là ân nhân cứu mạng bà nội."

Chưa bao giờ coi cô là vợ của anh.

"Hôm nay tại sao anh không đến cục dân chính?" Giọng Bạch Khanh run rẩy: "Em đã đồng ý ly hôn rồi."

"Chuyện này chúng ta nói sau đi." Mặc Kiêu có vẻ như muốn né tránh vấn đề này.

"Anh vẫn muốn em hiến tủy cho Vân Tử Du à?" Bạch Khanh lạnh lùng hỏi.

Mặc Kiêu không nói gì.

"Em sẽ không hiến đâu." Bạch Khanh sẽ không bao giờ đồng ý.

Cô thà chết chứ không hiến!

Tên sát thủ kia nhất định là do Vân Tử Du sắp xếp.

Vân Tử Du muốn lấy mạng cô.

Nếu không có Uông Quân, cô và đứa bé đã không còn trên đời này.

Làm sao cô có thể hiến tủy cho Vân Tử Du được.

Cô sẽ không bao giờ đồng ý.

"Nếu chúng ta không ly hôn, em có hiến cho cô ta không?" Mặc Kiêu đột nhiên hỏi.

"Không, chúng ta nhất định sẽ ly hôn." Bạch Khanh nhắm mắt lại: "Em không muốn tiếp tục sống chung với anh nữa, cho dù không ly hôn, trái tim anh cũng hướng về người phụ nữ khác, em cần một cuộc hôn nhân như vậy để làm gì?"

Cô đã tỉnh táo.

Cũng đã hiểu rõ.

Không yêu thì là không yêu.

Cố gắng níu kéo cũng chẳng ích gì.

Mặc Kiêu lạnh lùng nói: "Bạch Khanh, em tốt nhất nên suy nghĩ kỹ lại."

"Sao vậy, lại muốn lợi dụng cậu tôi để uy hϊếp tôi à?" Bạch Khanh cười nhạt: "Đúng là tổng giám đốc Mặc nổi tiếng với biệt danh tàn nhẫn."

"Bạch Khanh!" Mặc Kiêu nghiến răng: "Tôi đã nói rồi, chúng ta không cần ly hôn, chỉ cần em hiến tủy cho Tử Du là được."

"Mặc Kiêu, anh tự cao quá mức rồi đấy, anh có thật sự cho rằng sau bao nhiêu năm yêu anh một cách vô điều kiện, em có thể nhẫn nhịn mọi chuyện?" Bạch Khanh ngồi dậy, ánh mắt vô hồn: "Nếu Vân Tử Du không quay lại, em sẽ sẵn sàng hiến tủy cho bất cứ ai, nhưng riêng cô ta thì không thể."

Mặc Kiêu đứng dậy: "Bạch Khanh, nếu không phải vì em, anh và Vân Tử Du đã sớm ở bên nhau, là em đã đánh cắp ba năm của chúng ta."

Lòng Bạch Khanh như bị dao cắt, cô ngẩng đầu, hai mắt đượm lệ, nhưng vẫn nở một nụ cười: "Đánh cắp? Mặc Kiêu, anh thật là vô lý, nếu lúc đó anh phản kháng một chút, có lẽ anh và cô ta đã sớm được bên nhau, sao đến cuối cùng lại trở thành lỗi của em?"

Cô đã nhìn thấu mọi chuyện.

Trong mắt Mặc Kiêu, mọi chuyện đều là lỗi của cô.

Cô là kẻ xấu xa tột cùng, là tội đồ chia cắt họ.

"Em đã nói không hiến là không hiến." Lòng Bạch Khanh lạnh tanh: "Nếu anh dám dùng cậu em để uy hϊếp em, em cũng có thể nói cho anh biết, anh sẽ không có được tủy, thứ anh nhận được cuối cùng chỉ là một cỗ thi thể lạnh ngắt."

Mặc Kiêu sững người.

Anh luôn tưởng Bạch Khanh là một người con gái mềm mại, yếu đuối.

Cô không có cá tính, không có tính khí.

Có chăng chỉ là sự ngoan ngoãn và dịu dàng vĩnh viễn.

Cô coi anh như một vị thần để tôn thờ, anh nói gì cô cũng sẽ nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tôn sùng.

Anh cũng rất hưởng thụ sự tôn sùng này.

Nhưng hôm nay anh mới nhận ra Bạch Khanh không phải là người không có cá tính, không có tính khí.

Cô chỉ là che giấu quá tốt.

"Tôi không muốn nhìn thấy anh." Bạch Khanh quay đầu đi.

Mắt Mặc Kiêu đen kịt như mực: "Bạch Khanh, người đàn ông đó quan trọng với em đến vậy sao, em thật sự vì anh ta mà suýt chút nữa gϊếŧ người."