Chương 20: Cô Ấy Mang Thai Sao?!

Hai giờ sau.

Bạch Khanh cả người vô lực nằm ở trên giường lớn.

Trên người cô đắp chăn màu đen, làn da mỏng manh càng trở nên trắng trẻo.

Trên khắp cơ thể mỏng manh của cô đều có dấu vết bị "lạm dụng".

Cầm thú!

Bạch Khanh cắn môi, nhìn nam nhân đứng ở bên giường mặc quần áo.

"Tôi sẽ nói với Vân Tử Du, hãy đợi đó." Bạch Khanh đe dọa

“Còn sức nói chuyện sao?” Mặc Kiêu nhướng mày.

Bạch Khanh mím môi anh đào.

Mặc Kiêu khom người, chống hai cánh tay bên sườn cô, sau đó giơ tay, khum ngón tay, gõ nhẹ lên trán cô, động tác cưng chiều: "Em đến số điện thoại của cô ta cũng không có, làm sao mà mách lẻo?"

Bạch Khanh cứng đờ.

"Hơn nữa em là người sĩ diện, da mặt mỏng, em thật sự sẽ chụp ảnh cơ thể mình cho người khác xem sao?" Mặc Kiêu liếc nhìn cô.

Bạch Khanh hừ một tiếng, rúc mặt vào chăn.

"Anh đi ra ngoài một chuyến, em ngủ ngoan, không muốn xuống giường thì bảo dì Tái mang cơm lên ăn." Mặc Kiêu dặn dò.

Bạch Khanh không thèm nhìn anh ta.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy có thứ gì đó luồn vào trong chăn của mình.

Mặc Kiêu nắm lấy tay cô, đặt thẻ đen vào lòng bàn tay cô: "Lý do thẻ bị khóa anh sẽ điều tra, nhớ mang theo thẻ bên mình, hết tiền thì có em chịu khổ."

Bạch Khanh không nhúc nhích.

Mặc Kiêu mặc vest đi ra khỏi phòng.

Bạch Khanh ném thẻ đen trong tay xuống đất.

Mắt đen của Mặc Kiêu tối sầm lại, quay người đi.

Bạch Khanh nằm trên giường, nhìn lên trần nhà.

Cô sẽ không bao giờ tiêu một xu của Mặc Kiêu nữa!

Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ tự kiếm tiền.

Nhưng cô có thể làm gì?

Từ khi được Mặc Kiêu bao nuôi, cô đã không còn nghĩ đến vấn đề sinh tồn.

Là do cô đã quá chủ quan.

——

Mặc Kiêu ra khỏi nhà họ Mặc.

Anh ngồi vào xe, gọi điện cho Triệu Đằng: "Gọi điện hỏi ngân hàng xem tại sao thẻ của Bạch Khanh bị khóa?"

Triệu Đằng ngạc nhiên: "Tổng tài không phải anh yêu cầu khóa sao?"

"Tao yêu cầu mày khóa khi nào?" Mặc Kiêu mặt đen sì: "Tao đã nói với mày chưa, dù tao và Bạch Khanh ly hôn, tao vẫn là người lo cho cô ấy?"

Triệu Đằng cười trừ: "Vậy tôi bảo ngân hàng mở khóa thẻ lại."

"Nhanh lên." Mặc Kiêu lạnh lùng nói: "Nhớ lấy lời tao, dù tao và Bạch Khanh ly hôn, mọi ưu đãi đặc biệt dành cho cô ấy vẫn giữ nguyên."

"Vâng!" Triệu Đằng gật đầu.

Anh mơ hồ cảm thấy, có lẽ Mặc Kiêu không phải hoàn toàn không có tình cảm gì với Bạch Khanh.

"Mày đến công ty đợi tao." Mặc Kiêu hờ hững nói.

"Tổng tài, anh không đi bệnh viện sao?" Triệu Đằng ngạc nhiên.

"Tao ngày nào cũng đi bệnh viện, công ty giao cho mày mày có làm được không?" Mặc Kiêu lạnh lùng.

"Không, tôi không làm được." Triệu Đằng rất tự giác.

"Cúp máy." Mặc Kiêu cúp điện thoại.

Anh ta chuẩn bị lái xe đến công ty.

Đúng lúc này, Vân Tử Du gọi điện thoại đến.

"Mặc Kiêu, anh không phải nói là sẽ quay lại ngay sao, sao còn chưa về?" Vân Tử Du uất ức nói.

"Công ty có việc gấp cần xử lý." Mặc Kiêu lạnh nhạt nói: "Anh đã thuê y tá chăm sóc em, em nghỉ ngơi cho tốt, cúp máy đây."

Mặc Kiêu cúp điện thoại.

Vân Tử Du sững người.

Anh ta thế mà cúp điện thoại của cô?!

Chắc chắn lại là vì Bạch Khanh!

Không được, cô phải nhanh chóng nghĩ cách, khiến Bạch Khanh ngoan ngoãn hiến tủy, sau đó biến mất khỏi thế giới này!

——

Bạch Khanh đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ rộng rãi rồi bước ra khỏi phòng.

Cô xuống lầu để gặp bà nội Mặc.

Bà nội Mặc trông rất khỏe mạnh: "Khanh Khanh đến rồi."

Bạch Khanh má ửng đỏ: "Bà ơi, bà khỏe không ạ?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Bà nội Mặc vui vẻ, bà nắm lấy cánh tay Bạch Khanh, kéo ống tay áo lên cao.

Bạch Khanh cảm thấy lúng túng.

"Cái thằng Mặc Kiêu khốn kiếp này, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả." Bà nội Mặc trách móc: "Cháu cũng đừng chiều nó quá, sinh con tuy quan trọng nhưng sức khỏe của cháu cũng rất quan trọng."

Bạch Khanh càng thêm lúng túng.

Cô biết rằng việc dọn về nhà họ Mặc sẽ xảy ra những chuyện như thế này.

"Bà bảo nhà bếp hầm cho cháu nồi canh gà ác, cháu uống nhiều vào." Bà nội Mặc cười nói: "Nghe nói cháu và Mặc Kiêu sắp dọn về đây, bà vui lắm, sau này có Khanh Khanh bầu bạn, bà sẽ khỏe mạnh nhanh hơn."

"Cháu nào có khả năng đó ạ." Bạch Khanh cười nói.

"Khanh Khanh là liều thuốc tốt nhất." Bà nội Mặc âu yếm nói.

Bạch Khanh tựa đầu vào vai bà nội Mặc, tại sao mọi người trong nhà họ Mặc đều yêu quý cô, nhưng Mặc Kiêu lại không hề thích cô?

"Khanh Khanh, đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với bà, bà sẽ làm chủ cho cháu." Bà nội Mặc nắm lấy tay cô, giọng run run.

"Vâng." Bạch Khanh gật đầu, nhưng khóe mắt lại cay cay.

Cô sợ bị bà nội Mặc phát hiện, nên lại nuốt nước mắt vào trong.

Sau đó, cô cùng bà nội Mặc trò chuyện, tâm sự, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Đến tám giờ tối, bà nội Mặc đi ngủ.

Bạch Khanh từ phòng của bà nội Mặc đi ra.

Mặc Kiêu vẫn chưa về.

Bạch Khanh cảm thấy Mặc Kiêu sẽ không về nữa.

Cô trở về phòng.

Đúng lúc này, Uông Kỳ gọi điện thoại đến.

"Tiểu Kỳ à?" Bạch Khanh nhẹ nhàng đáp.

"Bạch Khanh, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ." Uông Kỳ có chút ngượng ngùng.

"Không sao, cứ nói đi." Bạch Khanh ôn tồn nói.

"Là thế này, trước đây tôi thường xuyên tham gia tình nguyện ở một tổ chức từ thiện, nhưng gần đây vì chuyện của anh trai tôi nên tôi không có thời gian, vì vậy tôi muốn nhờ cậu đến thay tôi, cậu có thể giúp tôi được không?" Uông Kỳ rụt rè hỏi.

"Tất nhiên rồi, đây là việc tốt mà." Bạch Khanh vui vẻ đồng ý.

"Đối tượng ở đó là những trẻ em mắc chứng tự kỷ, tình trạng của các em rất đặc biệt, cậu cần phải kiên nhẫn nhưng cũng phải chăm sóc bản thân tốt." Uông Kỳ dặn dò.

"Tự kỷ?" Bạch Khanh đã nghe qua căn bệnh này, nhưng lại không hiểu rõ lắm.

"Ừ." Uông Kỳ gật đầu: "Những đứa trẻ này thực sự đáng thương, các em không giao tiếp với thế giới bên ngoài, chìm đắm trong thế giới riêng của mình, sau này khi cha mẹ hoặc người thân của các em không còn nữa, vì thiếu sự chăm sóc, cuộc sống của các em gặp rất nhiều khó khăn."

Nghe vậy, Bạch Khanh cảm thấy đau lòng.

Bạch Khanh cũng đang mang thai.

Tự nhiên cô mong muốn con mình có thể bình an lớn lên.

Cô không cầu mong con mình phải thành đạt thế nào, chỉ cần con bé hạnh phúc là đủ.

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến." Bạch Khanh đồng ý, cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

"Vậy tôi sẽ gửi địa chỉ và một số thông tin cho cậu, thật lòng xin lỗi, đã làm phiền cậu." Uông Kỳ liên tục cảm ơn.

"Đừng khách sáo với tôi." Bạch Khanh cười nói: “Tôi cũng mong muốn được làʍ t̠ìиɦ nguyện.”

"Ừm, tốt." Uông Kỳ thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn phải trực, cúp máy đây."

"Được." Bạch Khanh cúp điện thoại.

Sau đó, Bạch Khanh cầm lấy máy tính bảng, lên mạng tìm kiếm thông tin về chứng tự kỷ.

Bạch Khanh nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng thϊếp đi lúc nào không hay.

Mặc Kiêu trở về nhà, phát hiện cô đang dựa vào đầu giường ngủ, thậm chí còn không đắp chăn.

Máy tính bảng vẫn sáng đèn.

Anh bước tới, định tắt máy tính bảng, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ "Mang thai nên làm gì để tránh con sinh ra bị tự kỷ", tay anh khẽ run lên.

Cô mang thai rồi sao?!