Chương 22: Đá Vỡ Đầu

Bạch Khanh biết Mặc Kiêu rất kỳ lạ.

Cô nói: "Em chỉ muốn nói với anh, em không hề làm nũng với anh, em nghiệm túc."

Cô nghiêm túc muốn ly hôn với anh ta.

Cô không thể đợi đến khi bụng to hơn nữa, rồi bị phát hiện.

Lúc đó có thể ly hôn, nhưng nhà họ Mặc có cho cô mang theo đứa bé không?

Không thể nào.

Và Mặc Kiêu cũng sẽ không vì đứa bé mà cắt đứt quan hệ với Vân Tử Du.

Cuối cùng, người chịu thiệt là cô và đứa bé.

"Mặc Kiêu, chúng ta cùng nhau chia tay đi." Bạch Khanh hít một hơi thật sâu: "Hôm qua khóc một trận, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm."

Từ bỏ có thể sẽ đau.

Nhưng nếu không từ bỏ, cô cũng chỉ có thể ôm đầy vết thương trên mình.

Cô không muốn lao đầu vào lửa, thiêu đốt bản thân nữa.

Cô muốn sống cho chính mình.

Mặc Kiêu lạnh lùng nhìn cô một cái, không nói gì, sau đó đứng dậy đi tắm.

Bạch Khanh thở dài.

Khuôn mặt đầy vẻ chua chát.

Gieo gì gặt nấy, gieo hạt đậu thì thu hoạch đậu, quả đắng do mình gieo trồng, tất nhiên phải tự mình nếm.

Hai người không còn nói chuyện nữa, sau khi thu dọn xong, cùng nhau xuống lầu.

Trên bàn ăn, Bạch Khanh nói với Thẩm Vãn rằng mình muốn ra ngoài một chuyến.

"Đi xem Uông Quân à?" Thẩm Vãn hỏi.

"Không, con đến một tổ chức từ thiện để làʍ t̠ìиɦ nguyện viên, là thay cho Uông Kỳ, Uông Kỳ bận quá, nhưng việc ở đó cũng không thể bỏ bê." Bạch Khanh giải thích.

Khi cô nói chuyện với Thẩm Vãn, đôi mắt to tròn long lanh của cô chớp chớp, trông vô cùng đáng yêu.

Thẩm Vãn rất thích Bạch Khanh, thực sự rất thích.

"Tổ chức từ thiện nào vậy?" Thẩm Vãn hỏi: "Mẹ có thể giúp được gì không?"

"Là tổ chức được lập ra dành riêng cho trẻ em tự kỷ." Bạch Khanh trả lời, giọng cô ngọt ngào: "Con cũng không biết họ cần gì."

Thẩm Vãn nghiêm mặt nói: "Hiện nay có khá nhiều người mắc chứng tự kỷ, chúng ta thực sự nên quan tâm nhiều hơn, không sao đâu, con đến đó xem họ cần gì, rồi nói cho mẹ biết."

Bạch Khanh gật đầu.

Thẩm Vãn quay người rút séc từ chiếc túi bạch kim, bà viết một séc sáu chữ số, đặt trước mặt Bạch Khanh: "Hãy quyên góp với danh nghĩa là con dâu nhà họ Mặc."

Bạch Khanh ngạc nhiên: "Mẹ?"

"Con là vợ của Mặc Kiêu, con sẽ là người đại diện cho nhà họ Mặc tham dự các hoạt động trong tương lai, không thể cứ lén lút như vậy được." Thẩm Vãn nhắc nhở Mặc Kiêu.

Anh ta đã che giấu Bạch Khanh quá lâu rồi.

"Không sao đâu, nghe lời mẹ." Thẩm Vãn lạnh lùng nói, "Ai dám phản đối, mẹ sẽ đá vỡ đầu người đó."

Mặc Kiêu cạn lời.

Bạch Khanh cắn môi, cô không dám.

Cũng không muốn.

Đã quyết định ly hôn với Mặc Kiêu, từ giờ phút này, cô không muốn dính líu gì đến Mặc Kiêu nữa.

Cô sẽ không quyên góp với danh nghĩa là con dâu nhà họ Mặc, cô sẽ quyên góp với danh nghĩa là Bạch Khanh.

"Đúng rồi, để mẹ đưa con đi." Thẩm Vãn vẫn không yên tâm.

Lần trước Bạch Khanh gặp nguy hiểm, bà đã lo lắng vô cùng.

"Mẹ sẽ nói với Lâm Mặc, Lâm Mặc nói sẽ tìm vệ sĩ bảo vệ con." Thẩm Vãn nói.

Mặc Kiêu mặt lạnh tanh: "Mẹ, con sẽ đưa cô ấy đi, còn về vệ sĩ, nhà họ Mặc không còn người nào sao?"

"Mẹ sợ những người nhà họ Mặc kia đã sớm đổi ý, chỉ nhận con hồ ly tinh trong bệnh viện là nữ chủ nhân." Thẩm Vãn mỉa mai.

Dù sao bà cụ Mặc không ở bàn ăn, cũng không sao cả.

Mặc Kiêu cau mày.

"Mẹ, không cần phiền phức vậy đâu." Bạch Khanh lúng túng, "Sau này con ra ngoài cẩn thận là được."

Hơn nữa, sau này cô không còn là vợ của Mặc Kiêu, có lẽ sẽ không còn nguy hiểm nữa.

Cô sẽ rời khỏi đây.

Sẽ không để ai tìm thấy.

"Không được, con là bảo bối của nhà họ Mặc, mẹ đã bảo Lâm Mặc tìm cho con một nữ vệ sĩ, yên tâm đi." Thẩm Vãn rất chu đáo.

Bạch Khanh cắn bánh bao thịt: "Mẹ ơi, con gả cho mẹ là được rồi."

"Haha!" Thẩm Vãn cười lớn, "Tiếc là mẹ không phải đàn ông, nếu không con đáng yêu như vậy, mẹ sao nỡ để con chịu một chút bất công."

Mặc Kiêu biết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của bọn họ luôn luôn không tệ.

Nhưng có thể khiến Thẩm Vãn bật cười.

Bạch Khanh quả thực cũng khá có năng khiếu.

Hơn nữa cô ấy cũng không cố ý chọc cười.

Hoàn toàn tự nhiên.

"Ăn xong chưa?" Mặc Kiêu lạnh lùng nhìn Bạch Khanh.

Bạch Khanh ăn nốt chiếc bánh bao thịt cuối cùng: "Ăn xong rồi."

Thâmr Vãn không vui: "Cậu chờ nó ăn xong thì làm được gì, giục gì chứ, nó vốn ăn chậm, cậu không thể đợi được sao?"

Mặc Kiêu: "..."

Rốt cuộc bà ấy là mẹ ruột của ai?

"Mẹ, con thực sự ăn no rồi." Bạch Khanh không muốn nhìn họ cãi nhau.

Thực ra cô chỉ ăn ba chiếc bánh bao thịt, vẫn còn muốn ăn.

Tuy nhiên, ngay cả phụ nữ mang thai cũng không thể ăn uống thoải mái, rất dễ mắc bệnh cao huyết áp, mỡ máu cao và tiểu đường.

Không ai biết cô mang thai, vì vậy không ai quan tâm đến cô.

Cô phải học cách tự chăm sóc bản thân.

Thực ra, cô biết, nếu cô nói với nhà họ Mặc rằng cô mang thai.

Những người này sẽ chăm sóc cô.

Nhưng cô không thể nói.

Mặc Kiêu nhíu mày.

"Đi thôi." Bạch Khanh đứng dậy: "Mẹ, chúng con đi đây."

"Ừ, đi đi." Thẩm Vãn gật đầu.

Mặc Kiêu đi theo cô ra ngoài.

Sau khi lên xe.

Mặc Kiêu lạnh lùng nói: "Người không biết còn tưởng anh là con rể đó chứ."

"Anh trách em quá đáng yêu à?" Bạch Khanh hỏi với ý nghĩa sâu xa.

"Không phải." Mặc Kiêu lạnh nhạt: "Nói địa chỉ cho anh."

Bạch Khanh nói một địa chỉ.

Mặc Kiêu lái xe đến đó.

"Vệ sĩ, anh sẽ tìm cho em." Mặc Kiêu lạnh lùng nói.

"Em không cần vệ sĩ." Bạch Khanh từ chối.

Đặc biệt là vệ sĩ do Mặc Kiêu cử đến.

Vệ sĩ đó sẽ theo sát cô mọi lúc mọi nơi.

Như vậy, chuyện cô mang thai sẽ không thể giấu được.

"Bắt buộc phải có." Mặc Kiêu lạnh lùng nói, "Anh không muốn chuyện đó xảy ra lần thứ hai."

Bạch Khanh khựng lại, đột nhiên cười lạnh: "Anh sợ em lại vu oan cho Vân Tử Du, nên cử người bảo vệ em, thực ra là để em không đổ lỗi mọi chuyện cho Vân Tử Du nữa sao?"

Mặc Kiêu không vui, mạch não của cô có vấn đề gì không?

Anh nói thế bao giờ chứ?

"Thôi được rồi, anh muốn sắp xếp thế nào thì tùy anh." Bạch Khanh cảm thấy chua xót.

Sắc mặt Mạc Kiêu tối sầm.

Thả cô trước cửa tổ chức từ thiện đó.

Bạch Khanh xuống xe, không ngoảnh đầu lại.

Mặc Kiêu nhìn theo bóng lưng mỏng manh của cô, cô trông thật nhỏ bé, sao lại có thể có tính khí lớn như vậy?

Bạch Khanh biết rằng mình cần tìm cách để chuyển hướng sự chú ý của mình.

Nếu không, ngày ngày chìm đắm trong mối quan hệ giữa Mặc Kiêu và Vân Tử Du, cô sẽ thực sự rất khó chịu.

Cô bước vào trong, chào hỏi người phụ trách.

Người phụ trách tên là Quách Cầm.

Quách Cầm cười nói: "Uông Kỳ đã nói với tôi rồi, cô Bạch, cô có kinh nghiệm chăm sóc trẻ tự kỷ không?"

Bạch Khanh lắc đầu, có chút lo lắng: "Tôi sẽ cố gắng học hỏi."

Quách Cầm mỉm cười: "Cô Bạch, đừng lo lắng. Thực ra chúng ta đều chưa có kinh nghiệm ngay từ đầu nên chỉ cần học tập chăm chỉ thôi."

Vừa nói cô vừa đưa cho Bạch Khanh một chùm chìa khóa có treo biển số: "Của cô đây. Cô đi thay quần áo trước đi, rồi đến phòng học.”

“Được.” Bạch Khanh gật đầu.

Cô quay người đi thay quần áo.

Sau khi thay quần áo, cô bước ra ngoài và nghe thấy có người gọi tên mình: "Bạch Khanh? Cô là Bạch Khanh à?"