Chương 5: Quỳ Xuống Xin Lỗi

Sảnh biệt thự nhà họ Liễu.

Diệp Nhiên vừa nói xong, mọi người sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên bật ra vô số tiếng chế nhạo.

"Ngươi thật trơ trẽn, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám tự xưng là thầy của Âu Dương Thánh Thủ!"

"Âu Dương Thánh Thủ là đệ nhất thần y của Trung Quốc, có bao nhiêu người muốn gặp ông ấy, nhưng đều không thấy được. Tên lang băm này từ đâu tới đây lại ăn nói ngông cuồng như kẻ vô học thế này?"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tống thần y cũng tức giận cười nói: "Liễu tiên sinh, chẳng lẽ đây là thần y mà ngài đã mời sao?"

"Tiểu tử này còn nhỏ như vậy, cho dù bắt đầu học y thuật từ trong bụng mẹ, thì có thể lập được bao nhiêu thành tựu? Ở đây sao dám bốc phét thành thần, nói điêu thành bão như vậy!"

“Xem ra mặt của hắn chỉ có thể dùng làm thớt để bổ củi, băm bèo nấu cám cho lợn ăn chứ sao dám vác mặt dày đó tới đây nói năng tầm bậy như thế được.”

"Cậu Trường Phong à, đừng trách ta không cảnh cáo anh, dạo này kẻ nói dối quá nhiều, đừng để tâm huyết lão phu cuối cùng bị ô uế bởi hắn!"

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Trường Phong nhất thời tối sầm, nhìn Diệp Nhiên lạnh lùng nói: "Anh bạn à mời trở về đi, cha tôi không cần cậu chữa trị cho ông ấy đâu!"

Lúc này Liễu Thiến Thiến cũng đang khó xử, cô mời Diệp Nhiên đến, không thể để anh ta bị đá đi như thế này được!

Nhưng nói cậu là sư phụ của Âu Dương Thánh Thủ, chính nàng cũng không tin.

Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể đánh cược!

"Cha, con vừa nhìn anh ấy hồi sức cho một đứa trẻ bị tắt thở trong bệnh viện. Nếu thần y cổ đại không có biện pháp nào khác, sao không để anh ấy thử?"

"Không sai, nếu là Thiến Thiến nhà ta tìm ra, sao không để tiểu tử này thử xem!"

Lúc này, Liễu Vấn Thiên ở một bên lại giúp đỡ khuyên nhủ anh trai, nhưng không ai chú ý tới trong mắt hắn hiện lên một tia kiêu ngạo.

Vốn dĩ hắn ta đang nghĩ cách đối phó với cô gái này sau khi ông già qua đời, nhưng không ngờ cô lại có quyết định như muốn tự sát này, nhân cơ hội hắn muốn mượn dao gϊếŧ người để chiếm lại ghế chủ tịch tập đoàn Y khoa của nhà học Liễu từ tay Thiến Thiến.

“Dù sao cha chúng ta cũng không thể cứu được, tất cả đều phải trông cậy vào tiểu tử này, cháu gái Liễu Thiến Thiến đứng ra bảo lãnh nên đương nhiên sẽ không thoát khỏi trách nhiệm!” Liễu Vấn Thiên nói.



Tuy nhiên, vào lúc này, Liễu Thiến Thiến lại không biết kế hoạch bẩn thỉu của chú hai, kiên quyết nói: "Bố, nếu anh ấy thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội thì sao?"

"Vô lý!" Liễu Trường Phong nghe được lời này, đặc biệt tức giận.

Ngay lúc ông ấy chuẩn bị giơ tay định đánh Liễu Thiến Thiến thì Diệp Nhiên đã kéo cô ra phía sau, kẹp chặt cổ tay Liễu Trường Phong.

"Nếu ông cảm thấy Âu Dương Chấn Hoa y thuật siêu việt, tôi sẽ bảo hắn đích thân giải thích rõ ràng cho ông!" Diệp Nhiên vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.

"Là ta, hiện tại ta đang ở Bắc Hải, nghe thần y Tống Lão Giả nói ngươi hiện tại là thần ý số một cả nước ư!"

"Hiện tại ta muốn chữa trị cho một bệnh nhân, ngươi nói cho bọn họ biết ta có đủ tư cách hay không?" Diệp Nhiên nói rồi đưa điện thoại trực tiếp cho Liễu Trường Phong đang ở một bên.

Nhìn thấy lời thề của Diệp Nhiên, đối phương sửng sốt một chút, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự biết Âu Dương Chấn Hoa?

Nhưng ông ấy chưa kịp nhận lấy điện thoại, thần y Tống Lão Giả ở bên cạnh đã giật lấy rồi cúp điện thoại.

"Thằng nhãi này, ngươi cho rằng ngươi có thể lừa gạt chúng ta chỉ bằng cách gọi điện thoại ngẫu nhiên ư, tìm người diễn kịch sao?"

"Thật lố bịch!"

Tống thần y khinh thường nói: "Nếu ngươi thành tâm muốn chết, để ta vạch trần lời nói dối của ngươi. Ta sẽ tự mình gọi Âu Dương Thánh Thủ."

Vị bác sĩ thần kỳ cổ xưa lấy điện thoại di động ra khi đang định bấm gọi Âu Dương Chấn Hoa, nhưng chưa kịp gọi điện, điện thoại của ông đột nhiên reo lên.

Nhìn vào danh bạ trên giao diện điện thoại, vẻ mặt của bác sĩ thần kỳ cổ xưa này đột nhiên thay đổi.

Âu Dương Thánh Thủ!

Tim ông ấy như đập lỡ nhịp và cảm thấy run rẩy trả lời điện thoại.

"Anh Âu Dương? Tôi vừa định gọi cho anh..."

"Tống Lão Giả, cậu dũng cảm đến mức nào?!" Tống thần y chưa kịp nói hết lời, một tiếng gầm vang lên từ đầu bên kia của điện thoại.

"Nếu lúc đó không có anh Diệp hướng dẫn thì làm sao tôi có thể đạt được như ngày hôm nay? Y thuật của tôi trước mặt anh Diệp chẳng là gì cả. Sao anh dám nghi ngờ y thuật của anh Diệp chứ?!"



Đầu của vị bác sĩ thiên tài cổ đại đột nhiên ong ong, và ông ấy hoàn toàn bối rối.

"Vâng, anh Diệp ư?"

Phải biết, tính tình Âu Dương Thánh Thủ nổi tiếng quái đản, ngay cả những kẻ quyền thế cũng bị ông ta coi như rác rưởi, nhưng giờ phút này, ông ấy lại đối xử với một thanh niên như vậy với thái độ cung kính?

Lúc này, ông ta đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Diệp Nhiên, chẳng lẽ hắn thật sự là sư phụ của Âu Dương Thánh Thủ?

"Tay nghề y khoa của anh Diệp vượt xa những gì cậu có thể tưởng tượng đấy. Ngày thường rất khó gặp được anh Diệp. Tôi đã không nghe tin gì về anh Diệp suốt 5 năm rồi."

"Hôm nay Diệp tiên sinh quyết định đích thân lo việc chữa trị, sao ngươi dám ngăn cản?"

Nghe được lời này, Tống Thần Y đột nhiên run lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Ông ta biết rất rõ y thuật của Âu Dương Sinh Thủ, đối với một người mà ông ta vô cùng ngưỡng mộ, anh Diệp này chắc phải mạnh đến mức nào?

Cao thủ giấu mặt như vậy muốn ra tay mà còn dám tra hỏi?

Tống thần y đột nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền đến khắp người, chân bỗng nhiên mềm nhũn, lưng lạnh buốt.

Lúc này, ruột của ông ấy gần như đã chuyển sang màu xanh rồi!

Nếu biết điều này, cho dù có được ban mười dũng khí, hắn cũng sẽ không dám chất vấn cậu thanh niên trước mặt!

Lần này không những không được lợi gì mà còn vô hình đắc tội lớn như vậy!

Nghĩ đến đây, Tống Lão Giai đột nhiên ra tay khiến mọi người chấn động.

Ông ta tiến lên một bước, quỳ xuống trước mặt Diệp Nhiên.

"Diệp tiên sinh, ta... không, tiểu bối này không biết chân tướng, cho nên rất phản cảm, mong ngài đừng nhớ lỗi của người khác, bỏ qua cho tiểu bối!" Tống thần y quỳ xuống xin lỗi Diệp Nhiên trước ánh mắt ngỡ ngãng của toàn bộ mọi người xung quanh.

"Có anh Diệp ở đây, tôi không dám phạm sai lầm gì, xin hãy giúp tôi!"