Quyển 1 - Chương 11: Bạo quân chí ái

Lê Thư hơi ngừng động tác, gật đầu biểu thị rằng mình đã biết, sau đó tiếp tục công việc chưa hoàn thành từ trước.

Thuộc hạ của nam chủ đã tìm tới từ hai ngày trước nhưng lúc đó nam chủ chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy, chứ đừng nói tới chuyện rời đi mà không kinh động bất kỳ ai. Hiện giờ, khi thương thế của nam chủ đã không còn ảnh hưởng đến hành động nữa, việc y chọn rời đi vào lúc này không làm Lê Thư cảm thấy kỳ quái.

Suốt cả quá trình, Lê Thư không ngẩng đầu lên, ánh mắt luôn dừng lại ở cành hoa mai trong tay. Dường như trong mắt hắn, người đang sống sờ sờ trước mặt không đáng giá bằng cành hoa mai này. Không hiểu sao, trong lòng Tề Minh Tuyên dâng lên một cơn khó chịu. Hoa mai thì có gì đẹp, sao hắn không chịu nhìn y?

!!!

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Tề Minh Tuyên có một khoảnh khắc bối rối, y vội nâng chén trà lên để che giấu.

“Lần này đa tạ công tử và lệnh muội đã ra tay cứu giúp, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp,” Tề Minh Tuyên đứng dậy, cúi sâu người bái Lê Thư.

“Ngươi không cần như thế,” Lê Thư đưa tay nâng cánh tay Tề Minh Tuyên, kéo y lên, “Muội muội của ta cứu ngươi chỉ vì lòng thiện lương, không cần ngươi phải báo đáp. Còn ta, ta chỉ giúp đỡ nàng mà thôi, càng không cần ngươi phải báo đáp gì cả.”

Người thực sự cứu mạng y phải là hệ thống, hơn nữa mục đích của họ cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

“Được,” Tề Minh Tuyên theo lực đứng dậy, miệng đáp ứng như vậy, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ có y mới biết.

Tề Minh Tuyên rời đi trong đêm, lặng lẽ không kinh động bất kỳ ai.

Thời điểm y rời đi sớm hơn ba ngày so với cốt truyện gốc.

Sương phòng của Lê Thư vốn rất yên tĩnh, lại vì lệnh của tả tướng mà hiếm khi bị ai quấy rầy. Tuy nhiên, hôm nay lại khác biệt, từ sáng sớm bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào, làm phiền giấc ngủ của hắn.

Khoác một chiếc áo ngoài, Lê Thư rời giường mở cửa, gió lạnh lập tức quất vào mặt, khiến hắn phải nheo mắt lại và siết chặt áo choàng. Hắn hỏi: "Phụ thân sao lại tới vào giờ này?"

Ngoài cửa, tả tướng Lê Thành đứng đó với gương mặt nghiêm nghị, cùng với Lê Dương - kẻ đang giấu kín niềm vui hiểm ác trong đáy mắt.

Nhìn thấy Lê Dương, Lê Thư lập tức hiểu rõ vấn đề. Hơn phân nửa lý do là vì Tề Minh Tuyên.

"Đại ca cần gì phải giả vờ không biết? Phụ thân tới làm gì, ngươi thật sự không rõ?" Lê Dương trong mắt lộ rõ ác ý gần như không thể che giấu. Mọi việc đã được gã sắp đặt sẵn, để xem sau hôm nay phụ thân còn có thể tiếp tục ưu ái đại ca hay không.

"Ta không biết ngươi đang nói về chuyện gì." Lê Thư khẽ nhíu mày, cố ý đứng ở vị trí giữa cửa, chắn tầm nhìn của hai người vào trong phòng.

Hành động này của hắn bị Lê Dương hiểu nhầm là có tật giật mình. Trong lòng Lê Dương đắc ý ngày càng lớn hơn, gã nói: "Nghe nói muội muội tốt của chúng ta giấu một người đàn ông không rõ lai lịch trong phòng đại ca. Nếu đây là chuyện bịa đặt, sao không để ta và phụ thân vào kiểm tra một chút?"

“Phụ thân cũng nghĩ như vậy sao?” Lê Thư nhìn về phía Lê Thành.

Lê Thành không nói gì, nhưng rõ ràng là ngầm đồng ý với hành động của Lê Dương.

Lê Thư khẽ thở dài, “Một khi đã như vậy, các người vào đi.”

Nói rồi hắn lùi sang một bên. Lê Thành dẫn đầu bước vào, Lê Thư theo sau, hỏi: “Nếu lời nói của tam đệ không đúng sự thật, phụ thân sẽ xử lý thế nào?”

“Nếu hắn vu khống ngươi, ta tất nhiên sẽ trừng phạt hắn,” Lê Thành bước đi không ngừng, giọng điệu đầy ẩn ý, “Kẻ làm sai, phải chịu trừng phạt.”

Sự bình tĩnh của Lê Thư khiến Lê Dương có chút bất an. Tuy nhiên, gã đã phái người theo dõi nơi này, chắc chắn rằng không có ai rời đi, nghĩ vậy, lòng gã dần dần bình ổn lại. Sương phòng ngoài có người của gã trông chừng, bên trong bày trí đơn giản, không thể nào giấu người được. Hắn muốn xem xem, một người sống làm sao có thể trốn thoát khỏi nơi này.

Sương phòng không lớn, họ nhanh chóng đi hết một vòng. Ban đầu, Lê Dương còn có thể giữ nụ cười, nhưng khi đã kiểm tra xong, nụ cười trên mặt gã hoàn toàn biến mất. Gã tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Lê Thư, chất vấn: “Người đâu? Ngươi đã giấu người ở đâu?”

Lê Thư nhẹ nhàng gạt tay gã ra: “Ta đã nói ta không biết ngươi đang nói về chuyện gì. Từ đầu đến cuối, ở đây chỉ có một mình ta.”

“Ta không tin! Chắc chắn còn một người khác. Ngươi đã giấu hắn đi, đúng không? Ngươi đã giấu người ở đâu?” Lê Dương không thể nào tin tưởng vào kết quả này. Lần trước gã đã bị phụ thân quở trách vì chuyện liên quan đến tỳ nữ. Nếu lần này lại bị đánh dấu là kẻ vu khống huynh đệ ruột mà không từ thủ đoạn ngay dưới mắt phụ thân thì về sau trong phủ tả tướng gã còn chỗ đứng hay không chứ?

"Không, tuyệt đối không thể như vậy!"

Lê Dương hoảng loạn quay đầu, chỉ thấy trước mặt là phụ thân uy nghiêm. Môi gã mấp máy, muốn nói điều gì đó, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Lê Thành, gã lại gian nan nuốt xuống mà không thể nói ra. Lý trí gã miễn cưỡng thu ý định giải thích lại bởi gã hiểu rằng lúc này không thể làm phụ thân nổi giận thêm nữa.

“Ngươi có điều gì muốn nói không?” Lê Thành không để ý đến đứa con thứ ba đầy sợ hãi, mà quay đầu nhìn đứa con cả đã bị ông bỏ qua từ lâu. Không thể phủ nhận, Lê Thư mấy ngày gần đây biểu hiện thật khiến ông ngạc nhiên. Không tự cao tự đại, không nóng nảy, mà điềm đạm và thấu đáo, lại còn quyết đoán. Nếu ngay từ đầu hắn đã thể hiện tính cách như vậy, có lẽ Lê Thành sẽ không bỏ qua đứa con trai này suốt nhiều năm như thế.

Dù sao, Lê Thư cũng là đứa con của người phụ nữ mà ông từng yêu.

" Mọi sự để phụ thân quyết định." Lê Thư đã biết rõ tính cách của tả tướng Lê Thành qua cốt truyện. Ông là người rất cứng rắn, tuyệt đối không nhân từ chỉ vì Lê Dương là con trai của mình. Đồng thời, ông ta cũng là người kiểm soát rất mạnh, luôn muốn kiểm soát người dưới trướng, thê thϊếp và con cái mình. Ông thích cảm giác nằm người trong lòng bàn tay.

Quả nhiên, Lê Thành hài lòng với câu trả lời của Lê Thư. Một chút ý cười thoáng qua trên khuôn mặt, giọng điệu ông trở nên ôn hòa hơn: “Lê Dương vu khống huynh trưởng, phụ thân tất nhiên sẽ không dung túng, vậy thì…”

"Không, phụ thân, con không nói dối! Thật sự trong phòng của đại ca có người ẩn giấu," Lê Dương quỳ xuống trước mặt Lê Thành, tay nắm lấy gấu áo của ông, giọng khàn khàn van xin, "Phụ thân, xin ngài hãy tin con!"

“Mọi việc đều phải có chứng cứ. Ngươi nói đại ca ngươi giấu người trong sương phòng, hơn nữa điều này còn liên quan đến danh dự của Hề Nặc, vì thế ta đã cùng ngươi đến đây. Nhưng hiện giờ đã chứng minh rằng trong phòng của đại ca ngươi không có ai khác. Ngươi còn gì muốn nói nữa?”

Lê Thành vẫn giữ giọng điệu ôn hòa, không có dấu hiệu tức giận rõ ràng. Nhưng những ai quen biết ông đều hiểu rõ, ông càng ôn hòa, tức giận trong lòng ông càng lớn.

“Chứng cứ, đúng vậy, ta có chứng cứ,” giống như một người đang sắp chìm bắt lấy được một cọng rơm, Lê Dương nhanh chóng bám lấy hy vọng nhỏ nhoi đó. “Ta có nhân chứng!”

Dưới ánh mắt dò hỏi của Lê Thành, Lê Thư chủ động lên tiếng: “Nếu tam đệ có nhân chứng, vậy hãy gọi nhân chứng tới trước mặt phụ thân đi.”

“Ngươi nói nhân chứng là ai?” Lê Thành hỏi.

“Tiểu Đào, nha hoàn bên người đại ca" Lê Dương nhanh chóng đáp.

Lê Thành lập tức ra lệnh cho Vân Cảnh mang Tiểu Đào tới. Đúng lúc đó, Lê Thư đột nhiên nói thêm: “Nếu nhân chứng là Tiểu Đào- nha hoàn của ta, thì hãy mang theo cả những nha hoàn khác của ta cùng tới."

--------------------

Phoebe: Chúc mừng Lê Dương quay vào ô " mày chết chắc rồi" được tài trở bởi nhà hảo tâm Lê Thư =)).