Quyển 1 - Chương 25: Bạo quân chí ái

Lê Thư không kiên nhẫn khẽ kêu một tiếng, cố gắng hồi tưởng xem có chiêu thức nào có thể hạ gục toàn bộ tử sĩ chỉ trong một đòn.

"[Ký chủ, thân thể này sắp không chịu nổi rồi.]"

"[Ký chủ ——]"

"[Đừng lắm lời!]" Lê Thư lau vết máu ở bên miệng và tung ra một chưởng đánh bay tử sĩ đang tấn công, "[Ta biết.]"

"[Không phải, ký chủ, nam chủ đã ra ngoài!]"

Hả?!

Ngay khi hệ thống báo tin, áp lực quanh Lê Thư giảm đi đáng kể. Rõ ràng mục tiêu của những tử sĩ này là Tề Minh Tuyên. Khi y xuất hiện, tất cả tử sĩ lập tức chuyển hướng, từ bỏ việc đối đầu với Lê Thư và nhắm vào mục tiêu thực sự của chúng.

Lê Thư thấy Tề Minh Tuyên đang chiến đấu với các tử sĩ. Không chậm trễ, sau khi nhanh chóng hạ gục vài tử sĩ còn sót lại trước mặt, Lê Thư liền gia nhập vào vòng chiến của Tề Minh Tuyên, cùng y đối phó với đám tử sĩ.

Hai người phối hợp nhịp nhàng, dễ dàng chia sẻ trách nhiệm và tựa lưng vào nhau mà không cần lo lắng bị tấn công bất ngờ từ phía sau. Nhờ đó mà họ nhanh chóng hạ gục những tử sĩ còn lại.

Khi trận chiến kết thúc, cả hai ngã người xuống giữa đám thi thể, thở dốc không nói lời nào. Sau một lúc lâu, khi đã hồi phục phần nào, Lê Thư đứng dậy.

"Người của ngươi đến rồi, ta đi trước," hắn nói.

"Ngươi lại cứu ta một lần nữa," Tề Minh Tuyên nói, giọng có chút hụt hơi nhưng tinh thần vẫn không tồi. Y ngước nhìn thanh niên đang đứng dưới ánh chiều tà, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Rõ ràng người kia đang trong tình trạng mệt mỏi và chật vật, nhưng Tề Minh Tuyên lại không thể rời mắt khỏi hắn.

Lê Thư tham dự trận chiến đấu này vốn là miễn cưỡng.Dù y có ý định giữ Lê Thư lại, cũng không được . Tốc độ biến mất của hắn quá nhanh. Chỉ trong vài hơi thở, người đã chẳng còn thấy đâu.

Lê Thư thực sự đã kiệt sức. Khi chắc chắn Tề Minh Tuyên không còn nhìn thấy mình, hắn dựa vào một thân cây, nôn ra một búng máu.

"[Ký chủ, ngươi không sao chứ!]" 1314 lo lắng hỏi.

"[Không sao, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi.]" Lê Thư đáp, mặt mày cau có, trong lòng có chút không hài lòng với tình trạng cơ thể hiện tại. Cơ thể này quá yếu đuối, chỉ mới trải qua một trận chiến đã không thể chịu nổi nữa.

[ Tề Minh Tuyên bên kia thế nào? ] Lê Thư hỏi với chút lo lắng sau một hồi căng thẳng. Hắn đã làm hết sức, và không muốn công sức bỏ ra chỉ để nhận về kết quả chẳng như ý.

[ Ký chủ yên tâm, Ám Vũ đã dẫn người tới nơi. Trước đó họ bị một đội nhân mã khác cản trở nhưng giờ thì thoát thân rồi. ] 1314 nhanh chóng trả lời.

Lê Thư gật đầu. Trách không được Ám Vũ lần này không đi theo Tề Minh Tuyên, thì ra là vì bị những người khác làm chậm trễ.

[ Lần này là ai muốn ám sát nam chủ? ] Lê Thư tiếp tục truy hỏi.

[ Là người Phương gia, ] 1314 giải thích, [ Phương gia là gia tộc chịu tổn thất lớn nhất trong vụ gian lận lần này. Hai người con trai của gia chủ Phương gia đều đã mất mạng, còn tiểu nữ nhi thì bị Dục Vương từ hôn. Phương gia vì thế đã hoàn toàn thù hận Tề Minh Tuyên, thề dù có chết cũng muốn kéo y xuống cùng. ]

Vụ việc này đã khiến Phương gia hoàn toàn suy tàn. Từ một gia tộc phồn vinh, họ bị đánh tụt xuống đáy vực. Những gì từng nắm trong tay giờ chỉ còn là những kỷ niệm xa vời như làn khói mờ nhạt. Nếu chưa từng hưởng qua vinh hoa phú quý thì còn dễ chịu, nhưng sau khi đã có tất cả rồi bị đánh trở về thành người thường thì mấy ai có thể chịu đựng nổi.

Trong đó có lẽ còn có kẻ khác bày mưu tính kế. Thành công thì loại bỏ được một đối thủ lớn, nếu không thành thì đã có người khác gánh trách nhiệm, dù sao cũng không phải việc nặng nề gì.

“Chiêu thức của điện hạ thật cao minh,” nam tử trung niên vuốt râu dài, liên tục tỏ vẻ kinh ngạc và khen ngợi.

“Nếu y vô tình trước, thì đừng trách bổn vương vô nghĩa. Bổn vương phải hao tâm tổn sức, y cũng đừng hòng lấy được lợi ích gì!” Dục Vương hừ mạnh một tiếng, ban đầu định mượn sức Tần Vương làm việc cho mình, chờ khi sự việc thành công sẽ ban cho hắn một mảnh đất phong. Nhưng nếu Tần Vương không biết điều, thì gã cũng sẽ không nương tay.

“Hãy bảo những kẻ đó làm việc cẩn trọng hơn, đừng để bị người khác nắm thóp. Lão ca của ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy!”

“Vâng, điện hạ.”

“Đúng rồi, nghe nói trưởng tử của tả tướng tham gia khoa cử lần này, còn được Trương Mẫn để mắt đến?” Dục Vương cầm quân cờ trắng trong tay, có vẻ suy nghĩ sâu xa. “Ngươi đi xem xét, lần này thi ra người nào có thể dùng được cho ta.”

“Được điện hạ để mắt tới đó là phúc phận của họ.”

Dục Vương nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời dần tắt. “Đến giờ này, kế hoạch hẳn đã hoàn thành rồi chứ?”

Vừa dứt lời, liền có người hầu chạy chậm tiến vào, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Dục Vương điện hạ.”

"Miễn lễ, bên kia truyền đến tin tức?”

“Vâng ” người hầu nghĩ đến tin tức từ bên kia truyền về, không dám đứng dậy, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, “Điện hạ, Tần Vương đã an toàn hồi phủ, còn người chúng ta phái đi không một ai trở về.”

“Ngươi nói cái gì!” Dục Vương lập tức bật dậy, đôi mắt trợn to, không thể tin nổi quát lớn, “Ngươi vừa nói gì? Lặp lại lần nữa!”

“Điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận,” người hầu liên tục dập đầu, “Nô tài không dám nói dối, quả thật là không một ai quay về.”

“Sao có thể?” Dục Vương vừa kinh vừa sợ. Để đảm bảo thành công lần này, gã đã phối hợp lực lượng mạnh mẽ nhất, phái đi không chỉ tử sĩ do mình huấn luyện mà còn cả người từ Phương gia. Sức mạnh chiến đấu ấy sao có thể thất bại trước một mình Tề Minh Tuyên?!

Không tin vào tai mình, Dục Vương hỏi lại: “Buổi chiều các ngươi đã báo cho bổn vương rằng kế hoạch đang được tiến hành suôn sẻ, giờ lại bảo rằng... Ý ngươi là, Tần Vương một mình đã gϊếŧ sạch 50 tử sĩ mà ta phái đi? Sao có thể?!”

“Không phải một mình Tần vương, vốn dĩ kế hoạch đã thành công. Tần vương đã trúng độc từ mũi tên, nhưng sau đó xuất hiện một nam nhân đeo mặt nạ. Sau nữa, bên kia không có tin tức nào truyền lại.”

“Tra, cho bổn vương, tra kỹ cho ta!” Dục Vương giận dữ gầm lên. “Bổn vương phải biết kẻ đó là ai, làm sao lại có bản lĩnh lớn như vậy!”

Những tử sĩ này là do gã vất vả bồi dưỡng, một lần mất đi nhiều người như vậy, gã đau lòng không thôi. Thù này nhất định phải trả!

-----------------

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã dành cho ta phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng dịch nha ~

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng dịch:

Too Phiêu Phiêu 10 bình.