Chương 8

Dù cho đến lúc này, thì trong đáy lòng của cô, vẫn mang hy vọng đối với Tần Lục.

Cánh cửa, được mở ra nhanh chóng.

Nhưng đứng ngoài cửa, lại là ba tên ăn mày hôi thúi vang trời, nét mặt không chút tốt đẹp nào xuất hiện.

Sắc mặt của Yến Lạc trắng bệt, cô lùi lại về phía sau. Tần Lục đang đứng phía sau những tên ăn mày này, nhìn vô với khuôn mặt lạnh lùng, người trên chiếc xe lăn kế bên anh, chính là Lương Tiểu Vân.

Yên lặng trong mấy giây, Tần Lục nhẹ nhàng mở miệng nói: "Hành động đi!"

Vừa mới dứt lời, ba tên ăn mày quả nhiên chồm lên ngay. Yến Lạc hốt hoảng lùi về sau trốn, những căn phòng quả nhỏ hẹp, cô chỉ kịp tránh né mấy lần, liền bị một trong những tên này chồm lên và đè xuống sàn, bụng dưới bị va chạm, khiến Yến Lạc đau đớn kêu lên.

Yến Lạc ngây người ra nhìn hắn, dường như cô chưa phản ứng lại được.

Tần Lục hơi cúi người xuống, mang theo khí lạnh khắp toàn thân tiến đến gần cô: ''Chỉ cần cô trả món nợ máu, mang lỗi lầm mà trong quá khứ cô đã mắc phải, trả lại thì tôi và Tiểu Vân sẽ tha cho cô."

''Anh điên rồi" Yến Lạc khóc lóc lắc đầu, kêu thét một cách sụp đổ.

''Tần Lục, nếu anh không điên thì anh đã mù rồi! Chuyện lúc đó, thật sự anh không nhìn thấy chân tướng của sự việc sao?''

"Chân tướng chính là cô đã tính kế hãm hại tôi" Lương Tiểu Vân nắm chặt nắm tay của xe lăn hét lớn, biểu cảm kích động.

''Cô cho người làm nhục tôi, sau đó ᴄướρ Tần Lục đi, cô đã khiến tôi mất đi tất cả..."

Lương Tiểu Vân hét đến phút cuối, không kìm được nữa nên khóc thành tiếng. Tần Lục ôm Lương Tiểu Vân, dịu dàng dỗ dành:

''Anh lấy cô ta, chỉ vì muốn trả thù cô ta thôi. Tiểu Vân, nếu em không thích, thì bây giờ anh có thể ký thỏa thuận ly hôn với cô ta."

Lương Tiểu Vân khóc lóc nói: ''Em muốn trừng phạt cô ta, Tần Lục, trừng phạt ngay bây giờ."

Tần Lục kinh ngạc mấy giây, nhẹ nhàng thốt ra một chữ ''Được"

Sauu khi hắn vừa dứt lời, ba tên ăn mày cứ rình rập đằng sau Yến Lạc ngay lập tức hành động, họ bắt chặt cổ tay cô, lôi kéo cô vào phòng.

Lần này là ba người cùng tiến lên, hai người ghì chặt Yến Lạc, người còn lại cởi hết quần áo cô ra.

Quần áo của Yến Lạc bị cởi ra rất nhanh, lộ ra cái bụng của cô.

''Bụng cô cũng lớn lắm, chẳng lẽ có thai rồi sao?" Tên ăn mày dơ dáy đang ᴄởɪ զᴜầп áo của cô thốt lên câu đùa giễu cợt, còn cố ý giương tay sờ mó bụng của Yến Lạc một cách тһô Ьạᴏ.

''Ta còn chưa chơi qua thai phụ lần nào, nếu có thật sự đã có thai, thì đúng là thú vị''