Chương 3: Cơ hội



[tên chương do editor đặt]

Ý của Phương Khải Minh chính là, sau khi cậu ký hợp đồng nghệ sĩ không lâu, không biết cùng tên cẩu nam nhân nào phát sinh quan hệ, sau đó thì mang thai.

Bởi vì cậu chỉ còn bà nội là người thân, cho nân hai đứa trẻ và cậu là huyết mạch tương liên, cậu cũng trông ngóng ngày chúng ra đời, còn đặt tên An Khang, An Nhạc.

Nhưng gần đến ngày dự sinh, bà nội ra đời. Vì là đàn ông, lại sinh đôi nên cậu khó sinh, thật vất vả bác sĩ mới kéo cậu từ cửa từ quay về, lại nhận được tin đau lòng, rồi mắc bệnh trầm cảm hậu sản.

Trong phòng cậu còn một đống thuốc Fluoxetine, Paroxetine, đều là do Phương Khải Minh nói cho cậu biết.

[Fluoxetine là một thuốc chống trầm cảm thuộc nhóm chất ức chế tái hấp thu serotonin chọn lọc (SSRI)]

[Paroxetine để điều trị trầm cảm, cơn hoảng sợ, rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), rối loạn lo âu và rối loạn căng thẳng sau chấn thương]

An Húc không biết ‘An Húc’ trước đây nghĩ như thế nào, nhưng cậu tự đặt bản thân mình vào, cậu nghĩ ‘An Húc’ hẳn cũng yêu bọn nhỏ, chỉ là bì bệnh trầm cảm, mới không thể khống chế bản thân.

Còn vì sao ngủ một giấc cậu tỉnh lại ở 5 năm sau, lại không có ký ức về 5 năm này, cậu cũng không rõ ràng.

Nghe An Húc nói, An Khang vẻ mặt tràn đầy khϊếp sợ và kinh ngạc, cậu bé thực sự không nghĩ baba đột nhiên sẽ nói như vậy, bba thực sự đã khỏi bệnh sao? Sau này sẽ đối xử tốt với mình và em gái sao?

An Khang có chút mờ mịt, từ khi cậu bé có ký ức, baba đều không để ý đến cậu và em gái, thậm chí có khi sẽ đánh chửi họ. Có lần, baba mấy ngày cũng không cho họ ăn cơm, mấy ngày như vậy baba cũng không ăn.

Thực lòng cậu bé rất hy vọng được baba yêu thương, hy vọng baba sẽ sớm khỏi bệnh, nhưng đã mong chờ rất lâu, baba cũng không khỏe hơn, không những vậy còn khiến hai bé tổn thương nhiều hơn.

Cho nên, sự mong chờ đó cũng dần mất đi, giờ cậu bé chỉ cần khi baba phát bệnh không đánh mắng em gái là được, quan hệ bọn họ mơ hồ như vậy cũng chẳng sao.

Mà khi cậu đã không còn tia hy vọng, baba lại nghiêm túc nói, baba khỏi bệnh, sau này sẽ chăm sóc, yêu thương họ. Cậu bé không biết mình có nên tin tưởng baba không, nếu như bệnh của baba vẫn tái phát, cậu bé phải làm gì?

Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ của An Khang đổi tới đổi lui, thực sự phân vân.

An Húc cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, đột nhiên có thêm hai đứa bé, kỳ thật cậu cực kỳ luống cuống.

Nhưng đây là con cậu, sau khi bà nội qua đời hai đứa bé chính là người thân duy nhất của cậu.

Nghĩ vậy, An Húc lại cẩn thận đánh giá hai đứa nhỏ, ừm, không hổ là gien của cậu, đều rất xinh trai đẹp gái, tiện nghi cho cẩu nam nhân nào đó.

An Húc: “Con nghĩ thế nào? Có thể cho baba cơ hội sửa sai không?”

An Khang nhắm mắt, thận trọng suy nghĩ, trước đây khi ba mắng chửi cậu sẽ có biện pháp ứng đối, nhưng giờ baba đang trưng cầu ý kiến của mình, cậu bé lại không biết quyết định như thế nào.

Đột nhiên, An Nhạc buông bút màu trong tay xuống, cái miệng chu chu thổi tranh, sau đó nhìn An Khang, lại phát hiện An Húc ở đây thì bị doa sợ, thân thể tự nhiên run rẩy một chút.

An Húc trầm mặc, trước đây ‘cậu’ đã làm cái gì mà khiến đứa nhỏ bóng ma tâm lý như thế?

Nhạc Nhạc mắt to mắt nhỏ nhìn baba, đầu nhỏ có một dấu hỏi chấm lớn, thật kỳ lạ, baba sao hôm nay không mắng mình?

Nhưng baba vừa mới phát bệnh, bộ dáng rất đau, cô bé sợ baba sẽ chết, thật may baba không chết. Nếu baba mất, cô bé và anh trai sẽ không có baba.

Nghĩ vậy, An Nhạc tự tiếp dũng khí cho mình, nhút nhát bò đến bên cạnh An Húc, cẩn thận nhìn sắc mặt cậu, rồi duỗi tay túm chặt ống quần của An Húc, ngọt ngào gọi một tiếng baba.

An Húc khom lưng ôm An Nhạc lên, đặt cô bé ngồi trên đùi mình, rồi lại ôm cô bé: “Nhạc Nhạc có gì muốn nói với baba không? Có thể nói cho baba nghe không?”

Đây là lần đầu baba được ôm từ khi an có ký ức, sợ ngây người, sau đó miệng nhỏ hơi cong lên dù vậy nhưng vẫn không thể tin nổi.

An Khang càng bị dọa hơn, duỗi tay đến gần chân An Húc, sợ An Húc không vui ném An Nhạc xuống đất.

An Húc: ...

Cậu từng làm điều quá mức như vậy sao?

An Húc: “Nhạc Nhạc, con có gì muốn nói với baba không? Con nói đi, baba nghe”.

An Húc kiên nhẫn dỗ dành lần nữa.

An Nhạc phục hồi tinh thần, baba ôm mình, baba vậy mà đang ôm mình.

An Húc hạnh phúc tươi cười: “Baba, baba ôm Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc vui quá!”

Bé vẫn luôn rất thích rất thích baba, hy vọng baba có thể giống những người baba khác, sẽ ôm bé, cõng bé, kể chuyện cổ tích cho bé, dỗ bé ngủ.

Nhưng baba chưa từng làm như vậy, có khi còn đánh bé và ca ca. Bé không thích những lúc ba như thế, nhưng chú Phương nói, baba làm vậy vì baba bị ốm, baba bé không thể kiểm soát được, thực ra baba cũng không muốn đâu.

Bé rất mong baba nhanh khỏi bênh, vậy thì baba sẽ giống những baba khác.

Giờ baba đang ôm bé, cũng không đánh bé, không mắng bé, có phải baba đã khỏi bệnh rồi không?

An Nhạc: “Baba, baba khỏi bệnh rồi sao? Baba sẽ không chết đúng không? Baba sẽ đánh Nhạc Nhạc và ca ca sao?”

An Nhạc nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ đầy nghi hoặc, cũng đầy mong chờ.

An Húc vội vã đảm bảo: “Nhạc Nhạc nói không sai, baba đã hết bệnh rồi, từ nay về sẽ sẽ yêu thương bảo về Nhạc Nhạc và ca ca, không bao giờ mắng Nhạc Nhạc và ca ca nữa. Lúc trước baba bị bệnh đã tổn thương Nhạc Nhạc và anh con là sai rồi, bab xin lỗi, hai con có thể tha thứ cho baba không? Ba ba về sau nhất định bù đắp cho hai con”.

Cậu nhất định sẽ cật lực bồi thường cho hai bảo bối, xóa bỏ bóng ma trong quá khứ, cho hai đứa mạnh khỏe vui vẻ mà lớn lên.

“Oa, baba khỏi bệnh rồi, tốt quá đi, ca ca, ba ba khỏi bênh rồi, Nhạc Nhạc vui quá, chỗ này này bùm bùm bùm giống như pháo hoa ấy”. An vui vẻ thanh thanh, tay còn chỉ chỉ ngực mình, có thể bé là bắt chước theo TV.

An Khang nhìn An Nhạc, khẽ cắn môi.

An Khang: “Ba nói được làm được sao?”

An Húc sửng sốt: “Sao vậy?”

An Khang: “Ba nói đã khỏi bệnh, ba sẽ đối xử tốt với con và em, ba có thể nói được làm được không?”

An Húc biết, thằng bế đã chấp nhận tha thứ cho cậu. Tuy rằng hai đứa là song bào thai, nhưng Khang Khang rõ ràng cảnh giác với cậu hơn. Giờ Khang Khang hình như đã nguyện ý cho cậu cơ hội.

An Húc vẫn ôm An Nhạc, rồi đưa một tay khác ôm An Khang lên, bao bọc cả hai bảo bối: “Nhất định, baba nhất định sẽ nói được làm được, không bao giờ thất hứa, sẽ đem tình yêu mấy năm nay hai con thiếu hụt bù đắp đầy đủ, cảm ơn, cảm ơn hai con đã tha thứ cho baba”.

An Khang mở lớn đôi mắt, cảm nhận được cái ôm ấm áp từ baba mình.

Thì ra, cảm giác được baba là như vậy, thật ấm áp, thật thoải mái.

An Khang do dự một chốc, cũng vươn tay ôm lại An Húc, còn tri kỷ vỗ vỗ.

Ôm hai đứa một lúc, An Húc: “Khang Khang, Nhạc Nhạc, tuy rằng baba đã khỏi bệnh, nhưng một ít chuyện khi bị bệnh baba đã không còn nhớ nữa, nếu có chuyện gì baba quên mất, có thể nhắc nhở baba không?”

An Khang: “Đương nhiên có thể”.

An Nhạc phản ứng chậm hơn, nhưng thấy anh trai trả lời, vỗ ngực một cái: “Nhạc Nhạc cũng có thể”.

An Húc: “Cảm ơn hai bảo bối của baba”.

Được gọi là bảo bối, An Khang cảm thấy ngoài ý muốn, mặt hơi thẹn thùng, Nhạc Nhạc ngốc vui vẻ cười lớn, thật giống mặt trời nhỏ.

An Húc nhìn điện thoại, đã 12 giờ hơn cậu vẫn chưa ăn sáng, bụng kêu òng ọc. Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm bụng cậu, còn dùng tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng cậu: “Baba, bụng bụng nói chuyện”.

An Húc cười: “Nó nói gì vậy? Nhạc Nhạc có thể phiên dịch cho baba nghe không?”

Nhạc Nhạc ngẩn ngơ: “Có thể ạ, bụng bụng nói hắn bụng đói rồi, muốn ăn cơm cơm”.

An Húc cười như nở hoa.

An Húc: “Ồ, bụng baba đói rồi sao?, Nhạc Nhạc và Khang Khang có phải cũng đói rồi không, đợi baba rửa mặt, thay quần áo thì mang hai con ra ngoài ăn cơm, được không?”

Nhạc Nhạc: “Dạ”

Lần đầu baba nói sẽ đưa họ đi ăn, nghĩ thôi cũng rất mong chờ.

Nhạc Nhạc nhìn An Húc đóng cửa nhà vệ sinh: “Ca ca, baba thực sự khỏi rồi đúng không? Nhạc Nhạc thích baba khỏi bệnh”.

An Khang ôm em gái: “Ừ baba khỏi rồi, sau này sẽ là một baba tốt, ca ca cũng thích baba như vậy”.

Nhạc Nhạc nghe vậy, vui vẻ cười.

Trong phòng tắm, An Húc thay quần áo, nhìn bản thân mặt trong gương, vừa xa lạ, vừa quen thuộc.

An Húc từ nhỏ đến lớn thường được khen phấn điêu ngọc trác, hiện giờ cũng không khác cậu trước đây, chỉ là thành thục hơn, gầy ốm hơn, chắc vì sinh bệnh nên màu da khá nhợt nhạt.

[Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu]

An Húc lẳng lặng nhìn bản thân, cậu không biết 5 năm này đã xaye ra chuyện gì, không biết vì sao từ cậu 21 tuổi lại đột nhiên đi đến 5 năm sau, cậu của 5 năm sau thì ở đâu. Cậu chỉ chắc chắn một điều, giờ cậu chỉ muốn làm chính mình.

Từ nhỏ An Húc đã sống cùng bà, vì ước mơ mà bước vào giới giải trí. Giờ cậu vẫn là An Húc, cậu có thêm hai đứa nhỏ, nên cậu muốn nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình.

Còn về chuyện cậu là pháo hôi không tự lượng sức mình, có cái kết xứng đáng trong tiểu thuyết, cậu cũng tính toán xong. Chỉ cần cậu an an ổn ổn, không cùng thụ chính phát sinh xung đột, không chủ động tìm đánh, thì công thụ chính An Nhạc ái còn không kịp nhất định sẽ chẳng để mắt đến cậu.

An Húc nhìn gương tự nói với mình: “An Húc, mày không cô đơn, mày không phải chỉ có một mình, còn hai bảo bối cần mày chăm sóc, mọi chuyện sẽ tốt thôi, nhất định sẽ”.

An Húc nỗ lực cổ vũ bản thân.

Cậu nắm chặt tay, làm động tác cô lên, rửa mặt rồi xoay người ra phòng khách.

An Húc ở phòng tìm kiếm nửa ngày, rồi lúng túng nói: “À thì, các con biết baba để ví tiền để đâu không?”

An Khang: ...