Chương 17: Ngươi nha, tên nhóc này còn đen tối hơn cả nàng

Chưởng quỹ rất nhanh đã cười ha ha ra đón, ông ấy nhìn từ đầu đến chân Tô Cẩn, trong mắt lóe lên tia sáng: "Tiểu nương tử nhìn rất lạ mắt, là lần đầu tiên đến y quán của chúng ta đúng không? Không biết tiểu nương tử mang đồ tốt gì đến đây?"

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nhìn người của Tô Cẩn, nàng vừa nhìn đã biết chưởng quỹ là một người khôn khéo. Nàng cũng không lấy hết cả bốn cái tay gấu ra mà chỉ lấy một cái để lên quầy.

Hai mắt chưởng quỹ lập tức sáng lên, trong lòng ông ấy vô cùng kích động. Nhưng ngoài mặt ông ấy vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh: "Hóa ra là tay gấu! Tiểu nương tử muốn bán tay gấu này cho y quán của chúng ta sao?"

Tô Cẩn gật gật đầu.

Chưởng quỹ thấy nàng vẫn luôn không lên tiếng thì nghi ngờ: "Tiểu nương tử, ngươi không thể nói chuyện sao?"

Tô Cẩn bất đắc dĩ gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía giấy bút trên quầy, nàng chỉ chỉ với chưởng quỹ.

Ý của nàng là: Mượn giấy bút của ông ấy một lát.

Chưởng quỹ nhìn hiểu ý của nàng, ông ấy gật gật đầu: "Được, ngươi dùng đi!"

Tô Cẩn cầm bút chấm vào mức, viết trên giấy: "Chưởng quỹ, tay gấu này trị giá bao nhiêu tiền, ngươi ra giá đi."

Trong lòng Tô Cẩn không nắm chắc giá của tay gấu ở thị trường, cho nên nàng muốn nghe đối phương báo giá trước rồi mới trả giá với ông ấy sau.

Lữ Mặc Ngôn đã sớm ra ngoài cửa đứng trước khi chưởng quỹ đi ra nên chưởng quỹ không nhìn thấy hắn.

Từ góc độ này của hắn có thể nhìn thấy Tô Cẩn, thấy nàng cầm bút viết chữ thì không khỏi ngạc nhiên. Hắn vốn cho rằng nàng không biết chữ, nhưng không ngờ nàng lại có thể viết được, xem ra là hắn đánh giá nàng quá thấp rồi.

Chưởng quỹ thấy Tô Cẩn là một nữ tử yếu đuối tuổi còn nhỏ, hơn nữa còn là người câm, áo mặc trên người là vải thô, xem ra chính là người đến từ thôn nhỏ, một tiểu cô nương chưa từng thấy qua việc đời, nhất định rất dễ lừa gạt.

Thế là ông ấy đưa mắt nhìn vào trong giỏ trúc của nàng: "Tiểu nương tử, trước tiên đừng vội vàng nói giá tiền trước, ta thấy ngươi không phải chỉ mang một cái tay gấu này thôi đúng không? Nhất định trong giỏ trúc này của ngươi vẫn còn! Sao ngươi không lấy hết ra, ta có thể mua hết với giá cao cho ngươi."

Chưởng quỹ này quả nhiên là người thành tinh, Tô Cẩn cũng không giấu diếm ông ấy, nàng lấy ba cái tay gấu còn lại trong giỏ trúc ra.

Chưởng quỹ không thể che giấu được sự hưng phấn trên mặt, ông ấy cầm một cái tay gấu lên, cẩn thận kiểm tra rồi chậc chậc nói: "Lòng bàn tay của cái tay gấu này to lớn, đệm thịt dày, khô, tanh nhưng không thối, quả nhiên là cao cấp."

"Tay gấu cao cấp như thế này ở trên thị trường có giá mười lượng, bốn cái tay gấu tổng là bốn mươi lượng. Nhưng nhìn một tiểu nương tử như ngươi phải cõng đồ vật nặng như thế này đến y quán của chúng ta thật vất vả, ta cho ngươi thêm mười lượng vậy. Thế nào? Đây là giá cao hơn nhiều so với thị trường đấy."

Đương nhiên Tô Cẩn sẽ không tin ông ấy, nhìn chưởng quỹ này kiểu gì cũng giống gian thương, nàng còn lâu mới bị ông ấy lừa.

Những gian thường bình thường đều sẽ ép giá xuống một nửa, vậy thì nàng sẽ tăng gấp ba cho ông ấy.

Thế là nàng viết trên giấy: "Một trăm năm mươi lượng."

Chưởng quỹ thiếu chút nữa há mồm vì kinh ngạc: "Một trăm năm mươi lượng? Tiểu nương tử, ngươi nâng giá quá cao rồi! Giá tiền này của ngươi đừng nói là tay gấu mà ngay cả toàn bộ con gấu cũng không được giá này."

Lữ Mặc Ngôn nghe chưởng quỹ nói cũng có chút giật mình, nữ nhân này không chỉ to gan, tính cách nóng nảy mà khẩu vị cũng rất lớn.

Chưởng quỹ tinh, muốn lừa nàng, kết quả nàng còn tinh hơn cả chưởng quỹ.

A! Có chút thú vị.

Khóe miệng Lữ Mặc Ngôn không nhịn được mà nâng lên.

Tô Cẩn cũng không muốn nói nhảm nhiều với chưởng quỹ, nàng viết: "Chưởng quỹ, ngươi đừng nghĩ ta chỉ là một nữ tử yếu đuối mà muốn lừa ta, nếu ngươi không thật lòng muốn mua bốn cái tay gấu này thì ta sẽ đổi chỗ khác." Viết xong lại một lần nữa bỏ bốn cái tay gấu vào trong bao vải.

Chưởng quỹ thấy nàng không chỉ không dễ lừa gạt như mình tưởng tượng mà còn tinh vô cùng thì đành làm ra vẻ nhượng bộ.

Ông ấy thấy nàng muốn bỏ tay gấu lại vào trong giỏ trúc thì vội vàng ngăn cản: "Tiểu nương tử, đừng nha! Giá cả có thể thương lượng lại, như vậy đi, ta cho ngươi thêm ba mươi lượng nữa, tổng là tám mươi lượng, ngươi đến nhà khác tuyệt đối không có giá tiền này."

Tô Cẩn không hề dao động, tiếp tục bỏ tay gấu vào giỏ trúc rồi nâng giỏ lên.

Chưởng quỹ vội vàng gấp gáp nói: "Một trăm hai mươi lượng, tiểu nương tử, đây là giá cao nhất ta có thể đưa ra, nếu ngươi không đồng ý thì ta cũng không còn cách."

Tay xách giỏ trúc của Tô Cẩn dừng lại, thực ra giá trong lòng nàng là một trăm lượng, chưởng quỹ đã nâng giá lên một trăm hai mươi lượng, đã vượt mức giá nàng nâng lên trong lòng, cũng đến lúc nên đồng ý rồi.

Nàng bỏ quai giỏ trúc xuống, ngẩng đầu, đang chuẩn bị đồng ý.

Đúng lúc này Lữ Mặc Ngôn đứng ngoài cửa bước vào, trịch địa hữu thanh (1) mà nói: "Hai trăm lượng, một văn cũng không thể thiếu."

(1) nói năng có khí phách, ăn nói mạnh mẽ

Tô Cẩn hóa đá, ngươi nha, tên nhóc này còn đen tối hơn cả nàng.

Chưởng quỹ thấy nửa đường có một Trình Giảo Kim (2) nhảy ra chặn lại thì sắc mặt đen lại, ngữ khí khi nói chuyện với Lữ Mặc Ngôn cũng không được tốt: "Xin hỏi các hạ là vị nào? Ta và tiểu nương tử đang buôn bán, một người ngoài như ngươi xen vào làm gì?"

(2) Trình Giảo Kim (chữ Hán: 程咬金; 589-665), Nghĩa Trinh (义贞), húy Tri Tiết (知節), là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Ông được xếp thứ 19 trong số 24 công thần được vẽ chân dung trên Lăng Yên các.

Lữ Mặc Ngôn bước lên phía trước chắn trước mặt Tô Cẩn, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng đe dọa chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, ban nãy ngươi cũng đã nói, tay gấu này là thượng phẩm. Theo ta được biết, một cái tay gấu thượng phẩm ít nhất cũng phải bán được năm mươi lượng. Hơn nữa tay trái còn đắt hơn tay phải, hai trăm lượng của ngươi chỉ có lãi không có lỗ, hơn nữa còn có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận, ta nói không sai phải không?"

Tô Cẩn nhìn bóng lưng to lớn của nam nhân đứng trước mặt mình, đột nhiên có chút hoảng hốt.

Nam nhân này ngày thường đều trầm mặc ít nói, nàng còn tưởng rằng hắn không khéo ăn nói, không ngờ đến lúc quan trọng tài hùng biện của hắn lại tốt như vậy.

Hơn nữa hắn còn đứng chắn trước mặt nàng để nàng sinh ra một loại ảo giác.

Giống như ngày bé nàng bị đứa nhỏ mập mạp nhà hàng xóm bắt nạt, cha của nàng cũng che chắn trước người nàng để lí luận với người lớn của nhà đối phương.

Bóng lưng của hắn giống với của cha nàng, đều to lớn vĩ đại như vậy. Không phải, so với bóng lưng của cha nàng còn to lớn vững chắc hơn nhiều, khiến nàng cảm thấy rất an toàn.

Mũi Tô Cẩn đột nhiên cay cay, đột nhiên nàng rất nhớ cha, nàng nhìn bóng lưng to lớn vững chắc của nam nhân trước mặt, ở trong lòng thầm nói một câu: "Cha, con nhớ cha rất nhiều."

Nếu như nam nhân phía trước nghe được tiếng lòng của nàng, chắc chắn hắn sẽ tức đến hộc máu.

Chưởng quỹ thấy Lữ Mặc Ngôn là người trong nghề, hơn nữa dáng người của đối phương còn nổi bật như vậy, dù trên mặt có mặt nạ nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén, nhất định không phải là người hời hợt.

Xem ra hôm nay ông ấy đυ.ng phải đối thủ đáng gờm, chỉ có thể nhận thua mà thôi. Nhưng từ một trăm hai mươi lượng đã nhảy thẳng lên hai trăm lượng, như vậy thật sự quá nhiều rồi, có lẽ ông ấy còn có thể hạ giá thêm một chút nữa.

Thế là ông ấy nhanh chóng thay đổi sắc mặt, cười rạng rỡ nói: "Vị tiểu lang quân này, ngài chắc là tướng công của vị tiểu nương tử này đi!"

Tô Cẩn thấy đối phương hiểu nhầm quan hệ của mình và Lữ Mặc Ngôn thì vội vàng nhô đầu từ sau lưng ra, liều mạng xua tay với chưởng quỹ.

"Tiểu nương tử không cần phủ nhận, ta hiểu cả." Vẻ mặt chưởng quỹ như hiểu rõ tất cả, ông ấy lập tức nói với Lữ Mặc Ngôn: "Vị tiểu lang quân này, ngươi nhìn y quán này của ta mà xem, những người mua bình thường đều là người bệnh, đắt quá người thường cũng không mua nổi. Nếu không như vậy đi, ngươi lui một bước, ta cũng lui một bước, một trăm năm mươi lượng, chúng ta chốt như vậy được không?"