Chương 19:

Nhưng trên đời thứ gì cũng có quy luật riêng của mình, thực vật cũng thế, trong số những loại thực vật này, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài chủng loại sở hữu công dụng đặc biệt, con người không thể gieo trồng được, chủng loại này được gọi là thực vật biến dị đặc biệt.

Thoạt nhìn, thực vật biến dị đặc biệt rất giống thực vật bình thường, không khác gì mấy, gần như không thể nào phân biệt bằng mắt thường, chỉ có sử dụng thiết bị đặc biệt mới kiểm tra ra. Đương nhiên, cũng có một số dị năng giả nhận biết được, nhưng dị năng loại này vô cùng thưa thớt, quý hiếm. Cũng vì vậy, một khi có người phát hiện thực vật biến dị đặc biệt, kiểu gì cũng sẽ nhận được một số tiền kếch xù.

Thế nên tựa như trò mua vé số lúc trước, giờ ai cũng ước có một ngày mình tìm thấy thực vật biến dị đặc biệt.

Tiếc thay toàn là mơ giữa ban ngày.

Thứ nhất, muốn kiểm tra đặc tính của thực vật là phải một khoản phí kiểm tra nhất định, chứ không có chuyện miễn phí. Hơn nữa khoản phí này không hề rẻ, thế nên nếu kết quả không phải, vậy xem như mất trắng.

Thứ hai, hầu hết hiệu quả của các loại thực vật đặc biệt đều có giới hạn, chúng không phải thuốc tiên, ăn một lần là có thể cải tử hoàn sinh, cần phải sử dụng nhiều lần, để các chất tích lũy từ từ thì mới có tác dụng. Với lại công dụng của chúng khá phong phú, đủ mọi chủng loại, chứ không phải cái nào cũng giống cái nào.

Ở lùi một bước nói, đợi kiểm tra xong, đúng là có tác dụng thật, tính chạy về lại chỗ cũ hái thêm, nhưng lỡ đâu lúc đó thực vật đã bị các loài thú hoang gần đó ăn sạch rồi thì sao. Bạn thấy thứ đó là đồ tốt, động vật người ta cũng cảm thấy như vậy thôi, làm gì có chuyện bạn ăn được mà động vật lại không ăn được chứ, đúng không?

Thế là cuối cùng, bạn chỉ hái được một hai cây về bán, số điểm tích lũy thu hoạch được tất nhiên cũng có hạn, tóm lại không lời.

Sau hơn bốn tiếng ngồi xe, mông Liễu Tô đã tê rần, lúc thấy rốt cuộc cũng đến nơi, ngay cả Liễu Tô cũng không kiềm được mà thở phào nhẹ nhõm.

Chuyến này đủ xa đấy.

Vừa bước xuống xe, còn chưa kịp quan sát cẩn thận, Thường Minh đã xách hành lý của Liễu Tô xuống, đặt ở ven đường, lại giải thích sơ lược với Liễu Tô rằng toàn bộ mảnh đất nằm bên trong hàng rào dây này chính là lãnh địa A68 của cô, nếu gặp phải khó khăn có thể gọi điện, tìm kiếm sự trợ giúp của quân đội.

Bàn giao xong, không chờ Liễu Tô đáp lại, Thường Minh đã nhảy lên xe, nổ máy lao vυ"t ra ngoài. Hôm nay anh ta vẫn còn nhiệm vụ cần hoàn thành, hiện đã mất một nửa thời gian rồi, không nhanh lên là không được.

Liễu Tô há miệng, còn chưa kịp nói câu nào thì chiếc xe đã chạy đi một khoảng xa.

Thôi bỏ đi, kiểu gì sau này cũng có cơ hội gặp lại, tạm thời cứ thế này trước đã.

Liễu Tô quay đầu, chuẩn bị ngắm nghĩa kỹ càng ngôi nhà tương lai của mình.

Ừm, tốt lắm, cả một mảnh đất hoang to đùng luôn. Ven đường mọc đầy lùm cây, cỏ dại, cao ngang vai Liễu Tô, tiếc là có chứa lượng nhỏ chất độc nên không ăn được, chứ không có khi đã bị mọi người nhổ trọc rồi.

Một khi đã đói thì cỏ dại có là gì, họ còn có thể gặm cả vỏ cây nữa kìa.

Cách đó không xa, nằm ngay bên đường là một cọc gỗ cao hơn Liễu Tô đôi chút, bên trên có viết các ký hiệu A68 bằng sơn trắng đơn giản, biểu thị toàn bộ khu vực này đều thuộc về Liễu Tô.