Chương 39:

Lạc có thể ăn trực tiếp, còn có thể ép dầu, bây giờ giá dầu đậu nành cũng không hề rẻ, lần trước bán đồ cho Trịnh Mãn, Liễu Tô cũng không dám lấy đầu đậu nành ra, loại này phải qua hai lần chế biến, sản lượng ít, thật sự không chế biến ra được bao nhiêu.

Đậu nành có thể làm ra sữa đậu nành, còn có thể làm thành đậu hũ, trong căn cứ, bình thường đậu hũ là đồ ngon hiếm có, làm một lọ đậu hũ ma bà, thơm ngon chết người.

Đậu xanh và đậu đỏ thì khá đơn giản, chủ yếu là do Liễu Tô thích ăn, cô rất thích ăn bánh đậu đỏ, bỏ thêm chút đường, bỏ chút đậu đỏ vào làm nhân bánh trôi, ăn ngon vô cùng, hoặc là làm bánh bao đậu đỏ cũng được.

Lần này mình trồng nhất định phải ăn cho đủ.

Đậu xanh cũng không tồi, thời tiết sau mạt thế cũng không ổn định, thay đổi rất đột ngột, nhiều khi hôm trước chỉ có mấy độ, trong hai ba hôm đã lên đến hơn ba mươi độ, lúc vô cùng nóng có thể lên đến hơn bốn mươi gần năm mươi độ. Lúc này thì cần phải ăn một bát chè đậu xanh cho mát người.

Mùa hè nóng nực mà được ăn một bát chè đậu xanh thì mát mẻ thoải mái vô cùng, còn có thể phòng ngừa cảm nắng, quả thật không thể tốt hơn nữa.

Còn dư lại một mẫu đất, Liễu Tô định trồng nửa mẫu dưa hấu, nửa mẫu dâu.

Hiện giờ giá cả của hoa quả không có xu hướng đi xuống, nhưng cũng là những thứ có ích cho một cuộc sống tươi đẹp. Ngày hè mà ăn từng muỗng dưa hấu mát lạnh, không cần nói nghĩ tới đã thấy vui rồi.

Dâu tây thì già trẻ đều yêu thích, dâu tây chua ngọt, cắn một miếng, nước quả tràn ngập trong miệng, thật sự ngon không chịu nổi.

Liễu Tô có thể thích trồng gì thì trồng đó thế này, chủ yếu vẫn phải cảm ơn đến dị năng hệ Mộc, sau khi có dị năng, thì tập tính của thực vật cũng có thể thay đổi được. Trong nhiệt độ âm dưới ba mươi độ, nếu như dị năng giả sẵn lòng thì cũng có thể trồng được dưa hấu, thậm chí trồng được sầu riêng cũng không thành vấn đề.

Chỉ là càng làm trái quy luật sinh trưởng của thực vật thì lại càng phải tiêu hao nhiều dị năng, ngược lại nếu như thuận theo quy luật sinh trưởng thì lượng dị năng cần dùng lại càng ít.

Nhưng dị năng cũng có hạn, vì thế các dị năng giả hệ Mộc ngoài sử dụng dị năng ra thì cũng học tập làm sao để trồng trọt tốt hơn, như thế cũng là vì có thể tiết kiệm dị năng tốt hơn, có thể trồng nhiều ruộng hơn.

Những rau củ cần thiết cho thường ngày khác thì Liễu Tô cũng không định trồng trọt trên diện tích lớn.

Rau củ không tiện vận chuyển, hiện giờ cô ở cách căn cứ quá xa, cô tự vận chuyển sẽ bị dập hỏng rồi rơi rớt các thứ, nhờ dị năng giả hệ Không Gian thì cần phải tốn rất nhiều tiền, như vậy thì chi phí quá cao, mình bán thì không thích hợp nữa.

Cô trồng nhiều lương thực như vậy vốn đã bận tối tăm mặt mũi, thôi thì trồng trọt một trăm mét vuông đất trồng ở ngay gần chỗ cô ở cũng đã đủ ứng phó cho cô ăn qua ngày.

Liễu Tô mua giống rau trên hệ thống mua sắm, giống như bí đỏ, cà chua, dưa leo, đậu giác, cây cà, súp lơ, xà lách, rau chân vịt, cây du mạch các loại, dù sao thì thượng vàng hạ cám, cô mua tám chín loại giống.

Thường ngày nấu cơm cô cũng dùng đến hành tây, tỏi, gừng nên cũng mua chút hạt giống.

Dù sao thì sau khi trồng xong, có thể thỏa mãn cho nhu cầu hằng ngày là được.

Nếu như cái gì thèm ăn quá, Liễu Tô cũng có thể mua ngay luôn trên hệ thống mua sắm.

Cuộc sống cũng không phải lúc nào cũng như sắp đặt,cứ từ từ tiến đến. Liễu Tô cũng không gấp gáp chút nào.

Liễu Tô hừng hực hăng say trồng trọt, thời gian cũng vùn vụt trôi qua, ở nơi cách xa căn cứ, không có ai tới quấy rầy cuộc sống của Liễu Tô, cô cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại còn thấy sung sướиɠ tự đắc.

Cuộc sống chỉ quay quanh chuyện trồng trọt, thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng.

Liễu Tô sớm đi tối về, bận tới nỗi đầu không kịp ngẩng mắt không kịp mở, đến khi trồng xong mảnh đất cuối cùng, cũng đã qua nửa tháng rồi.

Trong nửa tháng này, Liễu Tô bận bịu mệt mỏi tới nỗi gầy đi một cân, cho dù hằng ngày ăn uống đầy đủ, nhưng xuống ruộng trồng trọt cũng là loại công việc vô cùng cực khổ.

Cuối cùng cũng đã gieo trồng xong mấy mẫu ruộng, Liễu Tô cũng có thể thở phào một hơi, ở nhà nghỉ ngơi một chút.

Lúc này, cuối cùng Liễu Tô cũng có thời gian nhớ ra nửa tháng trước Thường Minh đang nợ mình một cái thùng container.