Chương 49:

Liễu Tô suy nghĩ một hồi, cô liền ngủ thϊếp đi.

Đêm khuya, gió lạnh bên ngoài thổi vù vù, nhưng Liễu Tô không còn cảm giác sắp bị thổi bay như khi ngủ trong lều nữa.

Container mang lại cho Liễu Tô cảm giác cực kỳ an toàn, cũng dần xua tan những lo lắng trong lòng Liễu Tô.

Bên này Thường Minh cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon, đến sáng hôm sau tỉnh dậy anh ta cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực. Anh ta còn phải đi hỏi giúp Liễu Tô chuyện củ từ, nhưng trước đó anh ta còn phải gọi điện cho bạn cũ.

Thế nên đừng nói Thường Minh có đồ tốt mà không chia sẻ, đồ tốt này, anh ta đã nói với họ ngay từ đầu, chỉ là phải xem họ lấy gì để đổi.

Đổi lấy chút đồ tốt cũng không quá đáng ha.

Anh ta tìm Thường Kiệt trước.

"Chị, tôi có ít củ từ, có thể nhuận tràng giảm táo bón, chị có muốn không?"

"Thật sự nhuận tràng giảm táo bón à? Cậu không lừa người chứ."

"Sao lại có giả được. Một củ trị giá 80 điểm tích lũy đấy, nhưng không lấy điểm tích lũy, chị lấy đồ ra đổi. Đảm bảo chị dùng tốt, Từ Trạch Khải cũng đã ăn rồi."

"Vậy được, cho tôi 10 củ trước đi. Cậu muốn gì?"

"Xem chị có gì đã. Hay chị lấy hoa dạ quang phát sáng của chị ra đổi đi?"

Thường Kiệt cười, thằng nhóc này thật biết chọn đồ tốt, hoa dạ quang này, ban đêm có thể phát ra ánh sáng rực rỡ, là một thứ tốt hiếm có trong số các loại thực vật biến dị.

Hàng ngày nó có thể giúp tiết kiệm điện năng, lại không cần thêm gì khác, chỉ cần tưới nước là được, sau khi mang nó về nhà Thường Kiệt luôn rất trân trọng nó.

"Vậy không được, mười củ từ không thể đổi được hoa của chị, hoa này có thể tươi mãi."

"Vậy chị muốn đổi bao nhiêu?" Thường Minh cũng biết, vừa rồi anh ta chỉ thuận miệng nói.

Hoa dạ quang này quả thực có tác dụng, nhưng trong trường hợp căn cứ có điện, cũng chỉ tiết kiệm được một chút tiền điện, chứ không còn tác dụng gì khác. Bình thường nó có thể phát sáng, nhưng cũng không sáng bằng bóng đèn, có việc vẫn phải bật đèn.

Liễu Tô thì khác, chỗ cô không có điện, có hoa dạ quang, ban đêm còn có thể chiếu sáng.

"Nửa ký." "Không thể nào, tám lạng."

"Tám lạng, được thì được, không được thì thôi."

"Vậy thì tám lạng."

Đây là mức giá trong lòng Thường Minh, dù sao hoa dạ quang cũng là biến dị theo hướng tích cực, cũng coi như là đồ tốt, củ từ này ăn rồi là hết.

Hơn nữa, nhà chị gái anh ta điều kiện cũng được, anh rể là sĩ quan quân đội, thỉnh thoảng cũng có thể mang rau dưa về nhà, họ lại chỉ có một đứa con phải nuôi, không đến nỗi khó khăn đến mức ngày nào cũng ăn bánh ngũ cốc.

Vấn đề tự nhiên cũng không nghiêm trọng như vậy.

Thường Minh cúp điện thoại, liền gọi cho Từ Trạch Khải.

Từ Trạch Khải quanh năm ở trong phòng thí nghiệm, chắc chắn là có đồ tốt.

"Còn tám lạng củ từ, cậu có muốn không?" Thường Minh đi thẳng vào vấn đề.

Từ Trạch Khải nghe thấy vậy liền kích động, cha mẹ anh ta bên kia đang rất cần, không mang đến nữa là sẽ bị đi ra máu mất.

"Tôi lấy hết, đừng cho người khác, cậu muốn gì?"

"Không lấy điểm tích lũy, muốn thực vật biến dị, hoặc những thứ khác. Cậu xem cậu có gì?"

Từ Trạch Khải suy nghĩ một lúc.

Anh ta thật sự có hai thứ tốt, bình thường đều không nỡ lấy ra, lúc này cũng không quan tâm nữa.

"Tôi có 2 con giun biến dị, đã ở trong tay tôi một thời gian rồi, biến dị theo hướng tích cực, có thể tăng độ phì nhiêu của đất ở một mức độ nhất định, giúp rút ngắn thời gian trưởng thành của thực vật."

"Đừng thấy bây giờ số lượng ít, tác dụng sẽ hơi thấp, nhưng sau này cả nhà nó lớn mạnh rồi, vậy thì không tầm thường đâu."