Chương 2

‘Hiện tại mình đang mơ ư?’

Cô nuốt phải vảy của nàng tiên cá rồi bất tỉnh, sau khi mở mắt ra, cô đột nhiên thấy mình đang ở quá khứ.

Ophelia rõ ràng biết mình đang ở đâu.

Làm sao cô có thể quên được?

Một người đàn ông với mái tóc đen đứng dưới ngọn đèn chùm, nơi anh ta tỏa sáng như pha lê, còn rực rỡ hơn ánh đèn.

Vào thời điểm đó, anh là người đầu tiên lọt vào mắt cô giữa bữa tiệc buồn tẻ, đơn điệu của xã hội thượng lưu. Và không khó để biết anh là ai.

“Nhưng tôi nghe nói Đại công tước Ronen ghét tiệc tùng mà?”

“Hoàng đế đã tha thiết mong muốn sự hiện diện của ngài ấy, còn có tin đồn rằng bữa tiệc này được tổ chức với quy mô lớn hơn chỉ để mời ngài ấy thôi.”

Từ khoảng cách xa vậy nhưng đôi tai của Ophelia lại vểnh lên nghe cuộc trò chuyện của mấy người phụ nữ che miệng bằng quạt.

“Tôi có nên bắt chuyện với ngài ấy không đây? Sẽ chẳng còn cơ hội nào khác để gặp lại ngài ấy đâu.”

“Nếu cô đang muốn trở thành Nữ Công tước thì hãy quên đi. Cô muốn một người đàn ông như ngài ấy nhưng cô có phải công chúa đâu, có vẻ không may mắn lắm nhỉ.”

“Nếu ngài ấy kết hôn với Công chúa thì vẫn còn mơ hồ lắm. Há chẳng phải Nhị công chúa sao?”

Họ đã đúng.

Hoàng đế chỉ có hơn một hay hai người con, nhưng họ không giống nhau. Một số được chăm sóc chu đáo trong lâu đài hoàng gia xa hoa, trong khi số khác còn không thể đắm mình trong ánh sáng tương tự vậy mặc dù họ cũng được coi là "ngôi sao" của Đế chế.

Nếu một công chúa xuất thân thấp hơn con của hoàng hậu, thì bị coi là kém hơn cả tiểu thư đến từ quý tộc.

Trong trường hợp này, lại chính là Ophelia.

“Nếu là một người như Đại công chúa còn chẳng có nổi một cung điện cho riêng mình, thì lại là câu chuyện khác.”

“Tôi nghe nói cô ta bị đuổi rồi.”

“Tôi cũng nghe đơn vậy là về phía Đông. Có vẻ như cô ta sẽ kết hôn với Margrave.”

Cô được ban tặng danh hiệu tuyệt vời là Đệ nhất công chúa hoàng gia chỉ đơn giản là vì cô được sinh ra đầu tiên, nhưng không ai tôn trọng cô vì cô là con ngoài giá thú.

Ophelia Milescet.

Khi cô ấy đến tuổi thích hợp để kết hôn, cô bị ràng buộc phải rời khỏi cuộc hôn nhân chính trị, nhưng không ai sẵn sàng chấp nhận một đứa con gái ngoài giá thú cả.

Vì không nhận được lời đề nghị kết hôn nào, sau đó Ophelia được bổ nhiệm làm thanh tra thực hiện công việc đi vòng quanh các thái ấp ở biên giới để sử dụng tên Hoàng đế ban tặng cho cô.

Các lãnh chúa của các thái ấp ở biên giới - nơi không thuộc sự giám sát của Hoàng gia - Luôn là những người phiền phức. Nếu họ gửi Ophelia, mặc dù là con ngoài giá thú, nhưng vẫn là một công chúa trên danh nghĩa, các lãnh chúa sẽ khó có thể tác oai tác quái.

Và nếu đủ may mắn, có lẽ một trong những quý tộc đó sẽ nhận Ophelia làm vợ.

Nói một cách đơn giản, cô đã bị bỏ rơi.

Vậy nên bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nhắc đến tên Ophelia rồi chế nhạo cô.

Nhờ vậy, kể từ khi Ophelia đến tuổi trưởng thành, cô không phải dành nhiều thời gian ở cung điện. Mãi cho đến bây giờ, cô mới trở lại khi những người ngoài đế quốc có tầm quan trọng đến thủ đô.

Ophelia gặp Ian lần đầu tại bữa tiệc này.

Thành thật mà nói, thật là căng khi nói họ "gặp nhau".

Ian được bao quanh bởi rất nhiều người dưới chiếc đèn chùm sáng chói đó, và Ophelia ở bên ngoài đám đông này chỉ nghe họ nói về anh ấy.

Nhưng chắc chắn có một kỷ niệm quan trọng.

"Nó giống như anh ấy ở một thế giới khác với mình. Đó là những gì mình nghĩ.’

Dù sao thì cô cũng sẽ không gặp lại anh nữa, nên cô nhanh chóng quên đi anh ta, sau đó cô chuyển đến nơi tiếp theo mà cô cần đến để kiểm tra.

Cho đến khi cô gặp lại Ian trên bờ biển Ladeen.

Mặc dù đây là lần đầu tiên họ chính thức gặp nhau ở bờ biển, nhưng kỷ niệm đầu tiên của Ophelia về Ian là tại bữa tiệc này.

‘Mình đã quên mất rồi.’

Cô không bao giờ nghĩ mình sẽ nhớ lại. Bên trong miệng cô có vị đắng.

Đây có phải là một ảo giác được tạo ra bởi vảy của nàng tiên cá?

"Mình không muốn có giấc mơ kiểu này.’

Và thậm chí cô còn không cảm thấy giống như là ảo giác hay ảo ảnh.

Nó quá sống động.

Tiếng ồn ào của sảnh tiệc, chiếc váy nhẹ nhàng lướt qua đôi chân cô.

Hơn nữa, cô ghét việc nhìn thấy hình ảnh Ian đang tỏa sáng dưới ánh đèn chùm.

Nhìn anh như thế này khiến cô nhớ lại khoảng thời gian cô yêu anh hết lòng.

Không, cô nhớ khi cô ‘tin’ rằng cô yêu anh.

Những ngày còn non nớt nắm tay anh ta mơ về hạnh phúc.

‘Hệt như chuyện cổ tích vậy.’

Hoàng tử và công chúa trong cuốn truyện cổ tích mà cô đã lén đọc khi còn nhỏ.

Họ gặp nhau, cùng nhau vượt qua bao khó khăn gian khổ, nên duyên vợ chồng và sống hạnh phúc mãi mãi.

Gia sư được Hoàng đế bổ nhiệm cho Ophelia, bảo cô học lịch sử hay nhiều từ vựng hơn thay vì lãng phí thời gian vào những câu chuyện cổ tích.Nhưng vào lúc ấy, những cuốn sách duy nhất cô đọc đi đọc lại chỉ là những câu chuyện cổ tích.

Nếu cô giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, thì cô có thể chịu đựng mọi thứ.

Ngay cả khi cô bị đánh bởi gia sư của mình. Ngay cả khi cô bị chế giễu vì là con ngoài giá thú.

Bởi vì cô là một công chúa.

Công chúa trong sách đã phải chịu đựng một cuộc sống khó khăn như vậy.

Cô có thể ngăn mình không khóc nếu nghĩ về cô ấy.

Tất nhiên, cô biết rằng công chúa trong truyện cổ tích không phải là cô.

Ngay sau khi kết hôn với Ian, đã có lúc cô tự cười nhạo bản thân khi nhớ lại cách tự an ủi mình khi còn nhỏ.

‘Và một lần nữa mình lại nhận ra chuyện cổ tích chỉ là chuyện cổ tích.’

Chuyện tốt duy nhất về tình cảnh này chỉ là giấc mơ.

Nó không thể là thật.

Ophelia quay lưng lại với Ian.

Cô không biết gì về phép thuật, nhưng cô biết thức dậy từ giấc mơ.

Không quan trọng đó là ảo giác hay ảo ảnh.

Cô cần phải ra khỏi đây.

Chỉ nghĩ đến điều đó, Ophelia mở cửa ban công và đi ra ngoài.

Cô dựa vào lan can—

Rồi tự mình nhảy xuống.

… Ngay trước khi cô nhảy, cô đã bắt gặp ánh mắt của ai đó.

* * *

Ian Carle Ronen, công tước của Ronen, nghi ngờ đôi mắt của mình trong giây lát.

Nếu những gì anh ta nhìn thấy là đúng, thì có một người đã nhảy khỏi ban công.

Thật tình cờ khi anh nhìn thấy. Anh quay đầu lại chỉ vì không muốn nghe những tiếng huyên thuyên không dứt bên tai, rồi tình cờ chứng kiến.

Ngay trước khi cánh cửa ban công đóng lại, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong mắt anh, rồi biến mất.

Có một người phụ nữ nhảy khỏi ban công?

Ian sững người trong giây phút ngắn ngủi. Anh không chắc liệu có đang nhìn thấy mọi thứ hay không.

“Thưa ngài, tôi biết ngài nhìn thấy tiệc tùng là mệt mỏi, nhưng xin đừng thể hiện rõ ràng như vậy.”

Khi trợ lý của anh chỉ ra, Ian hỏi một cách cương quyết.

“Ngươi không nhìn thấy hả? "

“Ý ngài là gì, thưa công tước? Nếu ngài chỉ đang tìm kiếm cơ hội để trốn thoát, thì hãy biết rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để ngăn ngài lại.”

“Ta sẽ không làm chuyện đó, nên là nghe ta nói một chút. Ban công.”

“Ban công?”

Người trợ cho hướng ánh mắt về phía Ian đang nhìn.

“Ngài muốn chạy đến đó?”

“Chết tiệt… Ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần rằng ta sẽ không làm chuyện đó ở đây tại Milescet này?”

“Ngài đã làm chuyện đó vào lần trước. Chính tôi đã nhìn thấy bằng hai con mắt này.”

Trợ lý của Ian, Maniche, đã quyết tâm không để bất cứ thứ gì biến mất khỏi hôm nay.

Gần đây, có tin đồn rằng nhị công chúa của Hoàng gia Milescet đang để ý đến Ian. Đó không phải là một tin đồn thất thiệt vì chính Hoàng đế cũng ngầm tiết lộ rằng ông sẵn sàng từ bỏ người con gái yêu quý của mình cho anh ta.

Đó sẽ là một cuộc hôn nhân giữa Đế quốc và Công quốc. Nếu điều này xảy ra, Công quốc Ronen sẽ không phải phụ thuộc nhiều vào nguồn vốn bất ổn thương mại hàng hải của họ.

Gần đây, nhiều tàu ra khơi không quay trở lại.

Biển có quá nhiều yếu tố chưa được khai phá và Công quốc nơi phụ thuộc nhiều vào thương mại hàng hải, đang trên bờ vực sụp đổ bất cứ lúc nào, mặc dù bây giờ trông có vẻ hùng mạnh.

May mắn thay, họ đang làm việc cùng với Tháp ma thuật để sử dụng ma thuật điều hướng các vùng nước, nhưng không đủ để ổn định mọi thứ.

Ian, Lãnh chúa của Công quốc, cũng đồng ý.

Đó là lý do tại sao anh đến Milescet theo cách này để thiết lập mối quan hệ.

Bên cạnh đó, Maniche bí mật đánh bóng tai tiếng Ian trước khi họ đến bữa tiệc.

—Thưa ngài, ngài đã nghe tin đồn chưa?

—Tin đồn gì?

—Tôi nghe nói Nhị công chúa đang để ý đến ngài.

—Ta rất vinh dự.

—Bữa tiệc hôm nay sẽ do Hoàng gia Milescet tổ chức. Ngài có định gặp cô ấy không? Nhị công chúa ấy.

Ian hơi nhướng mày khi đang chỉnh nút quấn cổ tay.

Bất cứ khi nào nhìn thấy những đường nét sắc bén trên khuôn mặt Ian xoắn lại một cách kỳ lạ như thể anh là một thanh kiếm cắt ngang gió biển, Maniche sẽ vô thức nắm chặt tay lại thành nắm đấm.

Những người khác sẽ nói Ian đáng sợ, nhưng Maniche lại nghĩ khác bởi anh ta không bao giờ có thể biết người đàn ông dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì hay bất cứ ai trên thế giới này sẽ chạy trốn.

Đôi khi đôi mắt bạc của anh, lấp lánh dưới bầu trời rực rỡ, cảm thấy như thể chúng có màu sắc của bầu trời ngay trước cơn bão.

—Nếu bên đó bắt buộc ta phải làm như vậy, thì ta đoán mình phải làm thôi.

—Được rồi. Hôm nay tôi sẽ không để ngài chạy trốn đâu.

—Ta sẽ cân nhắc điều đó.

Đó là một câu trả lời thú vị.

Nghe câu trả lời của Ian, Maniche cho rằng lãnh chúa của anh không hẳn là không quan tâm đến Nhị công chúa. Vì vậy Maniche quyết định sẽ sắp xếp cuộc gặp giữa Nhị công chúa và Ian vào ngày hôm nay dù thế nào đi chăng nữa.

Tuy nhiên trở lại hiện thực thì. Khốn khϊếp. Công tước của anh đột nhiên biến mất. Maniche hoảng sợ nhìn xung quanh, tìm kiếm Ian khi đang lẩm bẩm "cân nhắc" của mình đã biến đi đâu.

Ian đã từng bỏ trốn khỏi bữa tiệc sinh nhật của Vua Kschent sau khi anh ta lừa Maniche.

Từ nhỏ Ian đã luôn ghét tiệc tùng nên Maniche có lúc nhắm mắt cho qua để Ian đi. Nhưng không phải hôm nay.

Xin lỗi, thưa công tước, nhưng hôm nay ngài phải ở đây thêm một chút.

Khi Maniche vun đắp thêm quyết tâm của mình, phòng tiệc lại trở nên ồn ào.

“Nhị công chúa, ngôi sao thứ hai của Milescet. Đang tiến vào!”

Cửa mở, một người phụ nữ với địa vị cao bước vào sảnh tiệc.

Nhị công chúa, Cadelia Milescet.

Nụ cười trên môi Maniche gần như chạm đến tai anh khi nhìn thấy cô.

“Công tước, Nhị công chúa đến sớm hơn chúng ta dự kiến. Nào, hãy chào cô ấy và…”

Nhưng khoảnh khắc anh quay lại, nụ cười của Maniche dần vỡ vụn.

“…Mẹ kiếp.”

Ian, người đang quan sát xung quanh, đã ở bên cạnh anh ấy cho đến một giây trước.

Nhưng bây giờ anh ta đã trốn đi rồi.