Chương 9

Bạn cùng bàn mới là một cậu thiếu niên có sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tái đến mức dường như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt bên dưới mí mắt, còn rất gầy nữa.

Tóc mái trên trán rất dài, thấp thoáng lộ ra gương mặt có chút ốm yếu, ăn mặc hơi lôi thôi, dáng vẻ lạnh nhạt chán đời đến nỗi như thể người khác nợ anh tám triệu vậy.

Ban đầu cô muốn lấy can đảm chào hỏi đối phương, nhưng thấy đối phương không có chút hứng thú nào nên bèn mím môi, không nói gì cả.

Cô Hạ gõ lên bảng đen, ra hiệu bảo mọi người nhìn lên bảng.

Giang Tuyết Huỳnh đặt cặp sách xuống, lần lượt lấy sách giáo khoa, túi văn phòng phẩm, chiếc bút mực đen và bút xóa ra.

Giang Tuyết Huỳnh ngẩn người.

Bởi vì trên mặt bàn trước mặt đang có một đường phân cách màu trắng bằng bút xóa đã cũ, một đường thẳng phân chia ra hai khu vực rõ ràng.

Đây là do người trước để lại ư?

Tiết của cô Hạ là tiết Toán mà cô không giỏi nhất, Giang Tuyết Huỳnh không dám lơ là, tập trung nhìn lên bảng đen, cúi đầu ghi chép bài.

Không nhận ra rằng sách giáo khoa đã vô tình lướt qua vạch phân cách.

Cho đến khi cô cảm nhận được một lực đẩy rất rõ ràng, bạn cùng bàn của cô đang đẩy quyển sách giáo khoa "Vi phạm" sang bên phía cô.

Giang Tuyết Huỳnh lại sửng sốt, để ý thấy ống tay áo xám xịt của bạn cùng, đó là vết bẩn do bút mực cọ ra trong thời gian dài.

Mà người bạn cùng bàn làm tất cả những chuyện này vẫn nhìn lên bảng với vẻ mặt không biểu cảm.

Trong đầu Giang Tuyết Huỳnh khẽ nổ tung, thái độ thù địch khó hiểu đến từ bạn cùng bàn khiến cô nhất thời bối rối luống cuống.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của cô, bạn cùng bàn hơi nghiêng đầu sang, biểu cảm rất lạnh nhạt.

"Cậu chắn tôi rồi."

Giang Tuyết Huỳnh vô thức nói: "Xin lỗi."

Bạn cùng bàn lạnh nhạt nói: "Biết thì tốt."