Chương 3: Ngón tay làm càn di chuyển ra vào

Cô vừa mới tỉnh lại, cả người đang trong trạng thái thả lỏng, có chút lười biếng, giọng nói nũng nịu đáng yêu, tiếng rêи ɾỉ khiến cho người ta vừa phấn khích vừa muốn thân mật…

Nhưng đó không phải là điều Chu Thành Cảnh muốn nghe, ít nhất là vào lúc này.

Anh cố ý không kiềm chế lại nữa, đầu ngón tay nhanh chóng chen vào bên trong hoa huyệt, sau đó cảm giác ấm áp bên trong lập tức bao vây lấy, anh nằm xuống bên cạnh Tô Mạn, trong khi động tình, khẽ gọi cô: "Linda..."

Tô Mạn sững người, lúc này cô bị giọng nói hoàn toàn xa lạ này làm cho sơ tới mức lập tức tỉnh lại.

Linda?

Lúc này cô mới nhớ ra, tối hôm nay, có người ngủ lại nhà mình.

Tôi không phải Linda.

Tô Mạn há miệng muốn hét lên, nhưng miệng cô đã kịp thời bị một bàn tay to che lại, Chu Thành Cảnh còn chưa muốn rời khỏi người cô nên nói: "Im lặng một chút, nếu cô kêu lên không hay lắm đâu."

Động tác xâm nhập của anh không hề dừng lại, đối phương tiếp tục thêm một ngón tay nữa, không ngừng ra vào bên trong hoa huyệt ướŧ áŧ mềm mại của cô.

Cơ thể của cô rất mẫn cảm, vừa rồi ngay cả trong lúc ngủ cũng có phản ứng, chứ đừng nói tới hiện tại. Cô càng giãy dụa phía bên dưới càng ma sát mãnh liệt, dâʍ ɖị©ɧ càng ngày càng tràn nhiều ra ngoài, làm ướt lòng bàn tay của Chu Thành Cảnh, ngoài ra còn có qυầи ɭóŧ của chính Tô Mạn.

"Sao hôm nay dâʍ đãиɠ như vậy?"

Chu Thành Cảnh cắn vào vành tai Tô Mạn, nói ra mấy lời ái muội.

Trong lòng cô cảm thấy rất nhục nhã, không dám động đậy nữa, nhưng đồng thời không cam lòng nhượng bộ như vậy, cô vừa tức giận vừa tuyệt vọng, cả người run run: “Ưm, ưm, ưm…”

Thả tôi ra, đồ khốn!

"Ngực của cô thật lớn."

Chu Thành Cảnh không nhịn được trực tiếp khen.

Nếu còn để đối phương tiếp tục di chuyển xuống nhất định sẽ không khống chế được nữa, anh bỏ bàn tay đang che miệng cô ra, cánh tay đang đè lên người Tô Mạn cũng dần thả lỏng, nhân cơ hội này, lại một lần nữa sờ vào ngực của cô.

Giây tiếp theo, bốp…

Mặt của Chu Thành Cảnh bị tát lệch sang một bên, tất cả động tác của anh đều dừng lại, không khí cũng ngưng trệ mất vài giây.

Tô Mạn cũng không hề hay biết anh cố ý buông tha cho mình, chỉ cần nghĩ tới bản thân may mắn lắm mới thoát ra được, trong lúc nhất thời không ngừng lớn tiếng kêu cứu: "Cứu với... Vương Lực..."

Đáng tiếc, miệng cô đã bị bịt quá lâu, mọi cảm xúc đều bị chặn lại trong cổ họng, vì quá kích động, ngược lại âm thanh đầu tiên bị kẹt trong cổ họng.

Hai chữ “Vương Lực” kia cuối cùng mới phát ra, nhưng không to lắm, âm lượng ở mức bình thường, rất dễ bị tiếng ngáy của Vương Lực làm lu mờ.

Cái gì mà cho dù có sấm sét cũng không thể tỉnh lại, rõ ràng là anh ta!

Tô Mạn càng trở nên tuyệt vọng.

Nhưng bàn tay vốn định giữ chặt cô lại không vòng qua người cô nữa, Chu Thành Cảnh từ trên ghế sô pha đứng thẳng người dậy, giọng nói có thêm vài phần tỉnh táo: “Tô tiểu thư?”

Dường như anh có chút không muốn làm rõ tình huống lúc này: "Tại sao cô lại ở đây?"

Tô Mạn thấy đối phương vẫn có thể nói chuyện, dĩ nhiên trong lòng vừa vui mừng vừa kinh ngạc: "Đây là nhà của tôi, anh nhận lầm người rồi."

"Ừm?"

Chu Thành Cảnh phản ứng rất nhanh, có chút phiền muộn: “Xin lỗi, tôi say rồi.”

Anh rút ngón tay đang mắc kẹt trong huyệt nhỏ của Tô Mạn ra, vô thức giúp cô lau một ít dâʍ ɖị©ɧ dính phía dưới, sau đó còn giúp cô kéo quần lên, phục vụ chu đáo, thái độ bình tĩnh, không hề hoảng sợ.

Cuối cùng khi đối phương chỉnh lại phần áσ ɭóŧ lộn xộn, Tô Mạn mới lấy lại tỉnh táo lập tức hất tay đối phương ra: "Đừng chạm vào tôi."

Chu Thành Cảnh: "… Xin lỗi."

Anh lặng lẽ ngồi ở góc ghế sô pha, chờ Tô Mạn chỉnh trang lại quần áo xong mới quay qua hỏi: "Cô có thể tìm giúp tôi một tờ khăn giấy được không? Nước của cô..."

Quá nhiều.

Dường như anh cũng ý thức được câu mà mình sắp nói ra có chút thô tục, lập tức sửa lại: "Tay tôi hơi dính."

Nhưng trên thực tế khác biệt không lớn, nửa câu này cũng đủ để Tô Mạn hiểu được.

Cô xấu hổ nói: "Im miệng!"

"Ồ."

Chu Thành Cảnh giở chút lưu manh xong cũng cảm thấy hài lòng, tùy ý lau tay vào chiếc quần âu đắt tiền của mình.

Không ai nói gì nữa, nạn nhân đã cố gắng tìm đến cái chết trong tuyệt vọng đang ở cùng phòng với kẻ hϊếp da^ʍ đã tỉnh dậy giữa chừng, bầu không khí rất xấu hổ.

Cuối cùng, trong bầu không khí trầm mắc chờ đợi phán quyết cuối cùng, đối phương lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: “Muốn tôi đánh thức Vương Lực không?”