Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Kí Trị Rắn Độc Chốn Công Sở

Chương 13: Đến cô lao công còn chẳng tha?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô lao công nhìn anh đầy ngỡ ngàng, chẳng dám tin cái người lạnh lùng này không những không truy cứu trách nhiệm mình, ngược lại còn mua thuốc cho mình. Cô chỉ biết đứng đờ ra đó mà chẳng thốt nên lời.

Sau đó, cô bừng tỉnh, vội vã lục tung túi áo lôi ra một tờ tiền nhàu nhĩ trị giá 100 tệ và vài tờ 10 tệ, cố nhét vào tay Tiền Mộ.

"Ngài nhất định phải nhận đủ số tiền này, không thể để ngài mua thuốc cho tôi mà còn phải trả tiền! Đã thế tôi còn làm bẩn áo của ngài, nếu số tiền này không đủ, tôi sẽ gửi thêm cho ngài sau."

Tiền Mộ như gặp đại dịch, lập tức lùi lại. Ngay lúc có nhận thông báo đã hoàn tất thủ tục đăng ký vào công ty, anh lập tức lao nhanh vào thang máy.

-----

"Biết rồi! Lão đại, tôi sắp đến công ty rồi, nhất định sẽ nhắc nhở mọi người chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp sếp mới, anh yên tâm đi!"

"Hôm qua lại có người chơi phàn nàn về bản phác thảo mới của chúng ta trên trang weibo chính thức. Bé yêu ơi, hay là cậu suy nghĩ lại mà chỉnh sửa chút đi? Mình vừa gửi ý kiến vào email của cậu, lát đến công ty chúng ta bàn kỹ hơn cũng được."

"Gói thử nghiệm mới nhất cứ bị thoát ra liên tục, tôi đã cài đặt lại mấy lần mà không được, anh trai...anh xem thử xem có vấn đề gì không!"

"…"

Đồng Diêu vừa gọi điện bàn công việc vừa vội vàng chạy đến công ty.

Vào đến sảnh công ty, ngay lập tức, bước chân bỗng khựng lại. Cô liếc mắt một cái, liền nhìn thấy gã hôm qua!

Chuyện xấu hổ tối qua ngã vào người anh ta lập tức tái hiện. Nghe nói, sau đó cô còn dính lấy người ta không buông, nhất quyết bắt anh ta ăn hết đống lạc mới chịu bỏ qua. Cuối cùng đành phải nhờ Cốc Vi Vi và Hướng Văn hợp lực mới kéo được đi.

Đó thật sự là vết nhơ trong cuộc đời cô. Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại tên này nữa.

Nghĩ đến đây, cô định tranh thủ nhân lúc anh ta đang nói chuyện với cô lao công, lẩn lẩn vào thang máy.

Quan sát thêm vài lần, xét thấy tình hình cách đó không xa, cô nhận ra có điều gì đấy không đúng. Hình như cô lao công đang hạ mình đưa tiền cho người đàn ông kia, còn anh ta lại mang vẻ mặt đầy ghét bỏ, như không hài lòng vì tiền đưa quá ít?

Chuyện gì đây? Chẳng lẽ mình đoán không nhầm thì, người đàn ông này là kẻ chuyên đi ăn vạ hả?! Thậm chí còn chẳng tha cho cô lao công ư?.

Đứng từ xa quan sát, gã đó không lấy tiền của cô lao công, anh ta phóng thật nhanh vào thang máy với vẻ mặt đầy ghét bỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »