Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Kí Trị Rắn Độc Chốn Công Sở

Chương 20: Này cô định quỵt nợ à?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh kéo chiếc ghế trở lại chiếc bàn nhỏ của mình, liếc đống lộn xộn trên bàn, anh lại bắt đầu cau mày.

"Đống đồ này của cô à?" Anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn của Đồng Diêu.

Đồng Diêu liếc nhìn một cái, rồi lạnh lùng nói: "Không phải!"

"Thu dọn đi!" Tiền Mộ ra lệnh với giọng điệu ra lệnh.

Đồng Diêu không hiểu nổi, sao lại có kẻ luôn tự cho mình là đúng như thế, coi người khác là chạy việc của anh ta à? Cô cau mày bất mãn: "Đã nói không phải đồ của tôi rồi, sao tôi phải dọn? Anh không có tay à?"

"Tôi trả tiền cho cô, giúp tôi dọn dẹp!" Nói xong, Tiền Mộ mở điện thoại ra, đưa cho Đồng Diêu xem một tấm hình: "Đây là hóa đơn mua bộ vest, nếu cô cần bản gốc, tôi có thể đem đến cho cô vào ngày mai. Giúp tôi dọn bàn, làm sạch sẽ, tôi sẽ giảm 500 tệ trong khoản bồi thường cho bộ vest."

Ơ… ~ Đây là chiêu trò gì thế…

Đồng Diêu nhận lấy điện thoại và kiểm tra kỹ, đúng là thương hiệu Ermenegildo Zegna, bức ảnh trông cũng không như bị chỉnh sửa, giá là 8698 đô la Mỹ. Cô lập tức quay lại tra tỷ giá trên máy tính, tính toán một hồi, tương đương khoảng 59.990 nhân dân tệ.

Cô hít một hơi sâu, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng miệng: "Anh xem, bộ vest này quy đổi ra là 59.990 nhân dân tệ, hoàn toàn không phải như anh nói là 59.999. Tôi có lý do để nghi ngờ những lời anh nói là giả."

"Này cô định quỵt nợ à? Cuộc đối thoại ở quán bar tối qua tôi đã ghi âm lại rồi, có thể làm bằng chứng để yêu cầu bồi thường đấy!"

"!!!!"

Thật xui xẻo! Đồng Diêu cô đã gặp phải loại người gì thế này chứ! Về khoản gây sự, cô thật bái phục anh ta!

Đồng Diêu chống hông, trợn mắt, cố hít thở sâu để kiềm chế sự tức giận.

Cô có phải là kiểu người sẵn sàng cúi đầu vì vài trăm đồng không?

Có! Vì cô nghèo mà!

Trước đó, trên bàn rượu cô vỗ ngực khoe khoang rằng mình có tiền, nhưng thật ra đó chỉ là để giữ thể diện. Đừng nói đến 50.000 tệ, ngay cả 30.000 tệ đối với cô cũng là một khoản tiền lớn. Mặc dù đã đi làm được vài năm, nhưng tiền lương của cô, ngoài việc chi tiêu cho những sinh hoạt cá nhân ít ỏi, gần như đều được gửi về quê cho bố mẹ. Cô còn phải hỗ trợ tiền học và sinh hoạt phí cho em trai đang học thạc sĩ.

__

[Vở kịch nhỏ]

Đồng Diêu: Nhanh gọi sư phụ đi!

Tiền Mộ: Trả tiền trước đã.

Đồng Diêu (lén nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng): Nếu thế, xưng hô gì thì tùy anh, nhưng chuyện tiền nong phải xóa bỏ hoàn toàn.

Tiền Mộ: Cô làm sư phụ mà không có chút tự giác nào sao!!
« Chương TrướcChương Tiếp »