Chương 37: Ra khỏi sảnh truyền dịch này sẽ ném cô ta xuống cống nước

Cuối cùng người phụ nữ trước mặt anh cũng có phản ứng: "Anh hỏi làm gì? Muốn đến nhà tôi ăn trộm à? Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, anh không phải bạn trai tôi, tôi không quen anh!"

Cô nói rất to, khiến vài bệnh nhân và người nhà xung quanh quay sang nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

Tiền Mộ ôm trán, ngồi xổm trước mặt cô và đối diện: "Cô nhìn kỹ xem, tôi là ai? Sao cô lại không nhận ra tôi?"

Đồng Diêu híp mắt nhìn anh, hình như cuối cùng cũng nhận ra anh, miệng nở nụ cười, thậm chí còn định đưa tay ôm anh, nhưng bị Tiền Mộ ngăn lại.

"Bùi Tiêu! Là anh ư? Không thể nào!"

Bùi Tiêu? Bạn trai của cô ta à? Thôi kệ, dù là ai đi nữa, mượn danh tạm thời cũng được, chỉ cần giải quyết xong cô ta là tốt rồi. Những lời bàn tán xung quanh càng lúc càng khiến Tiền Mộ cảm thấy không thoải mái.

"Đúng, là tôi đây, Bùi Tiêu. Nói cho tôi biết nhà cô ở đâu?"

"Nhà em? Ở Ngôi Nhà Sao Trời mà...Hôm qua anh còn đưa em về nhà mà, sao hôm nay lại không nhớ ra?"

Gì cơ? Lúc tỉnh táo cô ấy nói là ở khu An Huệ Tân Thôn mà, sao bây giờ lại đổi địa chỉ rồi?

Tiền Mộ không biết, Đồng Diêu đang nhắc đến “Ngôi nhà sao trời”, chính là nhà của nữ chính trong trò chơi [Tình yêu sao trời]. Lúc này, Đồng Diêu hoàn toàn đang đắm chìm trong trò chơi.

Cuối cùng, Tiền Mộ từ bỏ. Cố đòi một người phụ nữ đang say khướt nói ra địa chỉ nhà thật đúng là chuyện ngu xuẩn. Anh thở dài, cúi người đỡ tay cô, định cõng cô ra khỏi đây tìm chỗ ổn thỏa.

Lúc này, Đồng Diêu lại bắt đầu nổi loạn, cô giãy giụa không cho anh cõng: "Anh muốn đưa tôi đi đâu? Đây chính là nhà tôi! Anh chắc chắn không phải Bùi Tiêu, anh là bọn buôn người!"

Trong khi nói, người phụ nữ trên lưng còn nghịch ngợm kéo cằm và tai của Tiền Mộ. Tai anh đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi. Trong đầu anh chỉ còn đúng một ý nghĩ: Ra khỏi sảnh truyền dịch này sẽ ném cô ta xuống cống nước.

Nhưng nhìn xung quanh có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo mình, để tránh bị hiểu lầm là kẻ buôn người, Tiền Mộ chỉ còn cách nhẫn nhịn cơn giận, nghiến răng nói: "Cô đang siết cổ tôi đấy! Nới lỏng chút nào, anh Bùi Tiêu sẽ đưa cô về nhà!"

Tiếng gọi "anh Bùi Tiêu" này dường như đã xoa dịu được cô gái trên lưng, cuối cùng Đồng Diêu cũng chịu thả lỏng cảnh giác. Cơ thể cô vẫn mềm nhũn, khiến Tiền Mộ phải tốn rất nhiều sức mới có thể cõng cô lên được.