Chương 5: Thấy sắc nổi lòng tham

Có lẽ là uống nhiều quá rượu, anh không khỏi có chút bồn chồn khi nhìn thấy hình ảnh nhiễm đầy sắc dục như thế.

Ngoài sân thượng được lát sàn pha lê trong suốt, tầng dưới là quán bar, có thể nhìn thấy bartender đang pha chế rượu, chất lòng màu đỏ tươi sóng sánh trong ly.

Mà trước mặt anh, lại là một đôi tình nhân đang tán tỉnh nhau.

Hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau, phảng phất như thể muốn gợi lên du͙© vọиɠ sâu thẳm của đối phương.

Thu hồi tầm mắt, Tống Giản tiến về phía trước hai bước, cửa cảm biến của sân thượng tự động mở ra.

Nhấc chân bước vào, có một giọng nói cực kỳ từ tính truyền đến: “Cậu có biết một giờ của tôi giá trị bao nhiêu tiền không?”

Dưới màn đêm, người đàn ông thân hình cao lớn, phần lưng rộng lớn rắn chắc, đôi chân thẳng tắp, ngón tay thon dài cầm điện thoại, tư thế tùy ý mà tiêu soái.

Vai rộng eo thon, hoàn mỹ chuẩn tỉ lệ vàng.

Tống Giản bỗng nhiên cảm thấy chung quanh rơi vào im lặng.

Thế giới như ngừng hoạt động, nhưng trái tim vẫn còn đập.Khoảnh khắc nồng độ dopamine trong máu vượt quá đỉnh điểm, giống như nước lạnh nhỏ vào chảo dầu. Chỉ trong khoảnh khắc đó, l*иg ngực anh bắt đầu “sôi lên”.

“Thấy sắc nảy lòng tham”, có lẽ là như thế.

“Phóng bồ câu một lần là đủ rồi, còn vọng tưởng ước hẹn hò lần thứ hai?” Sau khi người đàn ông nói xong lời này liền cúp điện thoại, ngón tay hắn nghịch điện thoại. Cảnh tượng đầy dụ hoặc cùng quyến rũ.

Tầm mắt của Tống Giản không rời khỏi cơ thể hắn quá một giây.

Người kia vai, eo, chân đều cmn tuyệt cà là vời!

Còn mặc vest đen cùng với sơ mi trắng!

Người có khí chất như vậy nhất định không phải nhân viên phục vụ.

Kết hợp với những gì hắn vừa nói……

Tống Giản trong lòng đã có đáp án.

Trong nháy mắt này, anh bỗng nhiên tìm được động lực kiếm tiền.

Kiếp trước anh chính là quá ngu xuẩn, có được của cải cũng không biết hưởng thụ.

Tuy nói tiền mua không được vui sướиɠ, nhưng bản thân là người có tiền, người khác sẽ nghĩ cách làm mình vui sướиɠ.

Tỷ như trước mắt.

Khi mà người đàn ông xoay người lại, Tống Giản thấy được đôi mắt hắn, vậy mà lại là màu hổ phách, trong suốt và mờ giống như đá *mã não.

*Agat (a-gát), hay đá mã não, là một biến thể dạng vi kết tinh của thạch anh (silica), chủ yếu là caxedon, đặc trưng bởi các hạt mịn và màu sáng.

Sống mũi cao thẳng, khoé môi hơi nhếch lên, vừa phải lại gợi cảm.

Nhìn tổng thể từ trên xuống dưới, hắn hẳn là có được một phần tư dòng máu lai, diện mạo thiên về Châu Á , lại mang theo sự thâm thuý cùng hoang dã của Châu Âu.

Bốn mắt chạm nhau, Tống Giản không chỉ nhìn thấy mấy toà nhà cao tầng mà trong đó còn có cả hắn.

“Tôi muốn biết, một giờ của anh giá trị bao nhiêu tiền.” Không có nửa câu vô nghĩa, anh gọn gàng dứt khoát biểu đạt yêu cầu, ánh mắt chân thành đến không thèm che giấu.

Đối phương cũng không có tỏ ra ngoài ý muốn, trong vẻ mặt còn hiện ra vẻ khinh miệt, “Cậu trả không nổi.”

Lúc hắn chuẩn bị đi ra ngoài, Tống Giản kéo lại cổ tay của hắn, “Nhưng nhỡ có thể thì sao?”

Hơi ấm lan lên trên da ấm áp giống như dây leo quấn vào nhau, “Cậu bằng lòng vì tôi mà táng gia bại sản sao?”

“Bằng gương mặt này của anh cũng không phải không thể.”

“Chỉ xem mặt?”

“Bình tĩnh mà xem xét, dáng người anh rất đẹp nên khó có thể chọn được người tốt hơn.”

Anh giữ tôi kéo, kéo đến cùng cực. :)

Phải đến khi ngón tay của Tống Giản bị một bàn tay khác bẻ ra, mọi chuyện mới kết thúc.

Hành động vô tình giống dội một chậu nước lạnh xuống đầu, dập tắt ngọn lửa vốn đang b·ốc ch·áy trong cơ thể .

Tống Giản từ trong mắt đối phương thấy được sự cười nhạo, “Mấy thủ đoạn tiếp cận này của cậu quá thấp kém.”

“Hỏi giá người mẫu nam còn cần gì sử dụng thủ đoạn? Có tiền thì chỉ cần……” Được rồi.

Hai chữ còn lại vẫn chưa kịp nói đã bị hắn chen ngang, “Người mẫu nam?”