Chương 14: Tô Hiểu: Xong, ta thật rớt com lê!

Rất nhanh, Tô

Hiểu đến phòng học đúng giờ. Hôm nay có hai tiết thanh nhạc lý thuyết do hắn dạy.

Trong phòng học nhỏ, ngồi hơn 20 sinh viên thanh xuân, đa số là nữ sinh.

Lúc này, các

nàng châu đầu ghé tai, ríu rít, giống như phát hiện cái gì đó rất lớn, khiến cả phòng học náo nhiệt hẳn lên.

Khi nhìn thấy Tô Hiểu bước vào, một đám nữ sinh đình chỉ trò chuyện, đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía hắn.

Sau đó, chúng đồng loạt xông lên bục giảng, bao vây Tô Hiểu.

“Tô lão sư,

ngươi thật là Tô Nhiên sao?”

Nữ sinh cao nhất, xông lên nhanh nhất, hỏi với vẻ mặt kinh hỉ.

“Tô lão sư, ngươi lừa gạt chúng ta thật là khổ a.”

Một nữ sinh khác, dùng giọng điệu u oán, như thể đang trách móc Tô Hiểu.

Tô Hiểu nổi da gà, suýt chút nữa thì rớt đầy đất. Hắn thầm chửi bậy trong lòng.

Chắc chắn Lâm Thiển Thiển nhìn thấy cảnh này sẽ mặc cảm.

“Tô lão sư, ta thích nhất ngươi hát 《 Bọt nước từng đoá từng đoá 》 .”

“Ta thích ngươi 《 Ôm 》.”

“Tô lão sư, ta muốn ký tên.”

“Tô lão sư, ta cũng muốn.”

.......

Phòng học trở thành một cái chợ, náo nhiệt hơn cả chợ bán thức ăn.

“Yên tĩnh! Tất cả trở lại chỗ ngồi đi.”

Lớp trưởng, cô nàng vóc người nhỏ nhắn, gương mặt bầu bĩnh, bỗng nhiên hét lớn, âm thanh đầy uy lực khiến cả phòng học im phăng phắc.

Thậm chí, Tô Hiểu cũng phải thay đổi cách nhìn về nàng. Không ngờ, cô gái bé nhỏ, thường ngày hiền lành, lại có giọng nói đầy uy nghiêm như vậy.

Chẳng những thế, cô ấy còn có uy tín rất lớn trong lớp, một tiếng rống đã đủ để trấn áp hết đám nữ sinh.

Tô Hiểu dạy lớp này, tỉ lệ nam nữ sinh kinh khủng đến mức 1:12, trong lớp chỉ có hai nam sinh, còn lại toàn là nữ sinh.

Hồi xưa, khi hắn lên đại học, lớp còn có một phòng ngủ dành cho nam sinh. Còn bây giờ, chỉ đủ chỗ cho nửa cái phòng ngủ!

Nhìn thấy các bạn học ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, lớp trưởng vội vàng tiến đến gần Tô Hiểu, giọng nhỏ nhẹ hỏi:

“Tô lão sư, em thấy trên mạng video, Tích Tích thật là đáng yêu, em có thể đến nhà thầy chơi cùng Tích Tích được không?”

Cô nàng lớp trưởng hai tay nâng ngực, ánh mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh “Đại phát thư uy” trước đó.

Tô Hiểu lắc đầu, “Các nàng như thế, cũng là ‘Cá mè một lứa’. Chỉ có điều mục tiêu của các nàng là ta, mà mục tiêu của ngươi là Tích Tích.”

Tô Hiểu nhìn đồng hồ, còn vài phút nữa đến giờ học. Hắn thở dài, Lâm Thiển Thiển nói đúng, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Chẳng qua, không ngờ sau nhiều năm, hắn vẫn còn sức hút như vậy. Hồi xưa khi hắn nổi tiếng, những cô gái này còn là những bông hoa nhỏ, giờ đây lại trở thành những nữ sinh đại học.

Tô Hiểu tùy tiện nói vài câu, đuổi lớp trưởng trở về chỗ ngồi, sau đó chống tay lên bục giảng, bắt đầu “thao thao bất tuyệt”:

“Xem ra chuyện ngày hôm qua, bị người phát lên mạng, thậm chí còn

bới ra ta trước đây một chút tin tức.”

“Ừ.”

Dưới đài, một đám nữ sinh đồng loạt gật đầu, ánh mắt mang

theo sự sùng bái và ái mộ.