Chương 2: Thân thể Cửu Âm

“Là ai, ra đây , mau lăn ra đây cho ta.” Râu xồm hung hăng tức giận mắng.

Giây tiếp theo, hai người râu xồm cùng thấp trợn to mắt khi vừa thấy, đại điện trống trải, bỗng nhiên xuất hiện một trường kiếm dài hai mét, có khắc một viên ngọc sâu 1 mét, nhưng mà quỷ dị không phải trường kiếm khắc viên ngọc, mà là trên viên ngọc có một nữ tử áo đỏ đang nằm.

Nữ tử mặc một thân áo cưới màu đỏ, trên áo cưới thêu phượng hoàng lửa đang hát vang, phượng hoàng sinh động như thật, sinh động như là vật sống, đặc biệt là đôi mắt phượng hoàng, vừa sắc bén vừa cao ngạo, quả thực chính là đôi mắt phượng hoàng chân chính.

Lại nhìn vẻ ngoài của nữ tử, sắc mặt hồng nhuận, da thịt giống như tuyết trắng, chỉ là cánh môi, như máu đỏ tươi, liếc mắt một cái chỉ cảm thấy yêu mị vô cùng, cũng lạnh như trăng lạnh, có cảm giác không thần thánh nào có thể xâm phạm.

Bị một nữ tử như vậy kêu râu xồm cùng thấp hai người mắt nhìn đến ngây người, trước mới vừa gặp gỡ nhưng mà quỷ dị không có chỗ nào là không có nguy cơ cả, hai người bọn họ đều kêu thầm không ổn trong lòng nhưng sau đó lại vứt nó ra sau đầu, hai đôi mắt ngơ ngác không chớp mắt nhìn chằm chằm lên ngọc đài có nữ tử áo đỏ trên đó.

Lúc này, nữ tử trên ngọc đài lông mi khẽ nhúc nhích, râu xồm cùng thấp trong mắt toán là si mê, đôi mắt động lòng người mở ra với ánh mắt bình tĩnh mà sâu xa, làm râu xồm cùng thấp không hẹn mà cùng nhau ngây ngốc tại đây sau đó lại lui đi nhanh, trong mắt hai người không chứa sự si mê nữa, mà thay vào đó là kiêng kị cùng sợ hãi vô cùng.

Tâm lí của thấp nên trực tiếp ngã ngào trên mặt đất, hoảng sợ lẩm bẩm: “Ma quỷ, ma quỷ tới, chúng ta chết chắc rồi.”

Một tiếng la này cũng hoàn toàn làm râu xồm hoàn hồn lại, trong đôi mắt ngoan độc của hắn chợt lóe, tiếp theo là quỳ xuống trên mặt đất không ngừng dập đầu xin tha: “Cô nương tha mạng, ta không nên xâm nhập vào nơi ở cô nương, quấy nhiễu cô nương ngủ say, cô nương đại nhân đại lượng, mong cô nương tha cho mạng chó của hai chúng ta.”

Trên ngọc đài đôi mắt Nguyệt Lưu Âm híp lại, đem động tác của râu xồm hoàn toàn thu vào đáy mắt, cười khẽ một tiếng: “Các ngươi nói như vậy là sỉ nhục chó sao?”

Nguyệt Lưu Âm không theo lẽ thường mà nói, làm thấp ngây người một chút, ngay cả râu xồm tay đặt sau thắt lưng cũng ngừng một chút, chỉ là trong lòng nảy lên cổ một cổ khí lạnh, làm hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp rút súng ra bắn, không kịp phản ứng viên đạn nhanh chóng bay về phía Nguyệt Lưu Âm.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, theo lẽ thường mà nói Nguyệt Lưu Âm tuyệt đối là không thể tránh khỏi, nhưng Nguyệt Lưu Âm không phải là người thường, tay nàng chỉ nhẹ nhàng kẹp một cái, viên đạn lao nhanh như xé gió thế mà giống như bị ấn nút tạm dừng ngừng ở ngón tay của Nguyệt Lưu Âm.

Năng lực này sao có thể được sở hữu bởi người thường, râu xồm sợ hãi đến trừng cả hai mắt, ngược lại là thấp, như cũ nằm liệt dưới đất, tất nhiên là nhận mệnh, không hề cố sức giãy giụa.

Lùn đã nhận mệnh, nhưng cũng không phải râu xồm cũng nhận mệnh. Râu xồm vốn chính là muốn bỏ mặc mạng của đàn em, trời xui đất khiến đi một đường đi trộm mộ, thì tất nhiên người này lá gan lớn vô cùng, không muốn sống, làm việc đủ ác, vào Nam ra Bắc mấy năm nay gặp rất nhiều tình huống không theo lẽ thường có thể giải thích được, đều là dựa vào lá gan lớn cùng thủ đoạn chạy thoát hơn người.

Tuy nhất thời bị năng lực của Nguyệt Lưu Âm làm cho kinh sợ, nhưng sau một lát, râu xồm như đánh cược dùng súng lục để bảo hộ, bên kia không ngừng ném ra những pháp bảo hộ thân trên người, những pháp bảo này đều là hắn nhiều năm thu thập được, bây giờ gặp được ma quỷ liền cũng hoàn toàn có thể cho hắn nguyên vẹn mà lui.

Nhưng những thứ này toàn bộ chỉ cách Nguyệt Lưu Âm 1 mét giữa không trung là ngừng lại, mấy thứ này đối với cô căn bản đều vô dụng, bởi vì Nguyệt Lưu Âm căn bản không phải là ma quỷ.

Râu xồm liền phản ứng lại, hắn không thể đối phó với Nguyệt Lưu Âm được, trong lòng tức khắc sinh ra nhút nhát, chỉ nghĩ quay đầu và chạy.

Mà lúc này Nguyệt Lưu Âm lại không kiên nhẫn, cô còn tưởng rằng người có thể xông vào huyệt mộ của cô là thần thánh phương nào, lại không nghĩ chỉ là những tên tép rêu có chút xíu năng lực, quả thực là quá coi thường cô.

Thấy râu xồm cùng thấp muốn chạy trốn, Nguyệt Lưu Âm nhẹ giọng hừ lạnh một câu: “Nếu đã tới, làm sao mà lại vội đi như thế, ta làm chủ nhân của nơi này còn chưa tiếp đãi các ngươi chu đáo mà.”

Vừa dứt lời, râu xồm cùng thấp liều mạng vội vàng chạy nhưng thân thể lại đứng im tại chỗ, bọn họ dưới chân không ngừng chạy, nhưng cảnh vật xung quanh vẫn như cũ không hề thay đổi.

Nguyệt Lưu Âm chân nhẹ nhàng, thân người như mây bay đến cạnh hai người bọn họ, Nguyệt Lưu Âm đánh giá cách ăn mặc của hai người, lúc sau tức khắc cảm thấy không đúng, Huyền môn lúc nào có loại trang phục như này, ngay cả thế gian cũng chưa từng thấy xuất hiện.

Nguyệt Lưu Âm mặt mày nhíu lại, tay phải đặt trên đầu tên râu xồm cách một lóng tay, nửa phút sau, nàng có chút buồn bã hạ tay.

Sự thật là đã đi qua ngàn năm, mà cô đã ngủ hết ngàn năm. Tuổi thọ của người Huyền môn rất dài, đối với thời gian đều là mơ hồ đại khái, càng không cần phải nói đến Nguyệt Lưu Âm, nàng ngủ đến ngàn năm không biết thế gian đã trải qua những gì.

Nhưng ngàn năm này lại làm cho vương triều của dân gian nhiều lần suy vong rồi khôi phục, cũng đủ cho một người thường nhiều lần luân hồi, cũng bởi vì điều này cô mới nhất thời cảm thán.

Buồn bã chỉ trong chớp mắt, một lát sau, Nguyệt Lưu Âm dưới chân nhẹ nhàng, trong nháy mắt liền ra ngoài cổ mộ.

Cùng lúc đó, hai tên trộm mộ cùng thi thể trên mặt đất kia cũng biến mất tại chỗ.

Ngày thứ hai, cổ mộ huyền bí lại một lần nữa có tiếng động, bởi vì bên ngoài cổ mộ có một thi thể, cộng thêm hai người sống, ba người này đều có danh tiếng xấu là những tên trộm mộ làm các nhà khảo cổ học hận vô cùng.

Cổ mộ được cảnh sát bảo hộ trước tiên tra hỏi hai người, không đợi cảnh sát đặt câu hỏi, hai người này liền khóc lóc thảm thiết và hết sức kích động cùng nhau khai ra việc làm mấy năm nay phạm phải, nhìn bộ dáng không có một câu hay một lời nói dối, nhưng đối với việc bên trong cổ mộ đã xảy ra chuyện gì, lại đều không nhớ rõ.

Tình hình này rất là lạ, đáy mắt hai người này là vô cùng sợ hãi lại hỗn loạn vài có phần mờ mịt, giống như là bị người thi triển thuật xóa bỏ ký ức, nhưng rồi lại có vài phần cảm thấy không đúng lắm.

Trừ cái này ra, cổ mạc bị bao phủ lên một tầng kết giới trong suốt, bất luận là ai cũng không thể nào vào được, ngay cả vài vị đức cao vọng trọng đại sư Huyền môn tới cũng vậy, lúc sau lại lắc đầu không nói một lời, không một người nào có thể đi vào cổ mộ.

Nhưng sau đó đại sư trở về, lại rất kích động, vị nào tỉnh lại, Huyền môn phục hưng có hi vọng rồi.

Nguyệt Lưu Âm ra bên ngoài cổ mộ vào đêm tối, cổ mộ ở vùng ngoại ô, nơi này hẻo lánh ít dấu chân người, không dân cư, có thể nói cả một cái thân ảnh ma quỷ cũng không có. Đương nhiên do có cô là đại tôn thần ở nơi này, những cô hồn dã quỷ cũng không dám xuất hiện bên này.

Đêm khuya tĩnh lặng, Nguyệt Lưu Âm tìm một cây đại thụ có cành lá tốt tươi nhảy lên, vốn là muốn mượn khí trăng để chữa trị bệnh cũ trong cơ thể, nhưng mới vừa động thủ, bên tai liền truyền đến âm thanh đánh nhau.

Nếu là người cùng người đánh nhau, Nguyệt Lưu Âm tuyệt sẽ không nhúng tay, nhưng đánh nhau trong đó một người phi thường cùng với ác quỷ, ở gần cô không đến một dặm.

Nguyệt Lưu Âm sắc mặt lạnh lùng, khi nào mà tiểu quỷ mới tu luyện trăm năm cũng dám tới quấy rầy cô, xem ra danh khí Huyền Hoàng Môn lão tổ của cô đã không bằng trước kia. Nguyệt Lưu Âm lạnh lùng câu môi, hướng về chỗ đánh nhau mà đi.

“Tứ gia, chúng ta vẫn luôn đi vòng quanh tại chỗ, chỉ sợ là gặp quỷ” Lái xe Nghiêm Cẩn ở nơi rõ ràng là bình thường lại xuất hiện điều quỷ dị, trong lòng liền nhảy dựng, trực giác cho biết là gặp thứ kia.

Ngồi ở ghế sau Tạ Tắc mặt không biểu cảm mở miệng: “Bỏ xe.”

“Nhưng, Tứ gia vết thương của người……” Nghiêm Cẩn lo lắng nhìn lên miệng vết thương ở cánh tay của Tạ Tắc.

Hôm nay bởi vì sai lầm của hắn, mà làm Tạ Tắc bị ám toán, tuy rằng chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng đối với Tạ Tắc mà nói lại là điều không được phép xảy ra.

Tạ Tắc thể chất đặc thù, dùng Huyền môn để giảng giải chính là thể chất thuần âm, là thân thể Cửu Âm, dễ dàng bị ác quỷ nhớ thương, loại quỷ loại yêu xem như bảo vật để tu luyện, ngày thường đều là dựa vào Huyền môn Vương đại sư đưa ngọc giác để trấn áp, không để bất kỳ sinh vật nào dễ dàng phát hiện ra Tạ Tắc có thân thể Cửu Âm, mà hôm nay Tạ Tắc ngoài ý muốn bị thương, hơi thở lộ ra bên ngoài, lúc này mới trong thời gian ngắn, bọn họ đã bị vây ở nơi này.

“Ngồi trên xe không phải là kế lâu dài, chờ xuống xe sau đó ngươi tìm cơ hội chạy đi tìm Vương đại sư.” Tạ Tắc mở cửa xe, nghênh đón hắn chính là một cổ âm khí lạnh, mà vết thương trên cánh tay miệng vết thương đã khép lại bắt đầu bị xé rách, giống như là bị người mạnh mẽ xé ra.

“Tứ gia, tôi……” Không thể để ngài một mình ở đây.

Nghiêm Cẩn lời nói còn chưa nói xong, liền nghe Tạ Tắc vội la lên: “Lập tức đi, chỉ có ngươi thuận lợi đi ra ngoài, mới có thể tìm người tới cứu ta, chúng ta mới có thể có một con đường sống.”

Tạ Tắc kéo xuống bên hông một ngọc giác ném cho Nghiêm Cẩn, trên ngọc giác có linh khí của Vương đại sư thêm vào, có thể làm Nghiêm Cẩn thuận lợi chạy thoát khỏi ma chướng của quỷ.

Nghiêm Cẩn biết rõ cách làm của Tạ Tắc, dùng sức nắm chặt ngọc giác, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra bên ngoài, chỉ có chạy ra khỏi ma chướng của quỷ, hắn mới có thể liên lạc với những người khác.

Mất đi ngọc giác che chở, hơi thở trẻn người Tạ Tắc lan tràn ra hoàn toàn, đây là loại hơi thở cực kỳ hấp dẫn, có thể nói trong phạm vi trăm dặm quỷ ma đều bị hấp dẫn lại đây.

“Hương vị thơm quá, đây là cực phẩm của nhà ai chạy ra?” Nguyệt Lưu Âm bĩu môi lải nhải một câu, bước chân không ngừng, thân thể Cửu Âm đối với Huyền môn chính là hạt giống tốt, không thể để những cái thứ dơ bẩn đó chạm tới.

Không khí bốn phía càng thêm âm lãnh, Tạ Tắc chỉ cảm thấy trong xương cốt đều lộ ra một cổ khí lạnh, điều này còn không quan trọng, mấu chốt chính là Tạ Tắc cảm giác có rất nhiều đôi mắt nhìn mình chằm chằm, thậm chí bên trong còn nghe thấy được tiếng chảy nước dãi cách đây ba mét, hơn nữa trong lòng Tạ Tắc rõ ràng, điều này hết thảy không phải ảo giác, quanh thân hắn tồn tại rất nhiều sinh vật mà hắn không nhìn thấy, mà hắn ở trong mắt bọn họ chính là một khối thịt Đường Tăng thơm ngào ngạt.

Tạ Tắc không phải ngồi chờ chết, hắn lấy ra chủy thủ mang theo bên người, chỉ dựa vào cảm giác, một lần lại một lần đánh lui những quỷ mị thèm hắn nhỏ dãi.

Chủy thủ của Tạ Tắc đã được Vương đại sư cho linh lực vào, hơn nữa bản thân Tạ Tắc có võ tinh vi hơn người, dáng người linh hoạt, trong khoảng thời gian ngắn những quỷ mị cũng đến gần hắn không được, chỉ là theo thời gian qua, Tạ Tắc đã dần thấm mệt, hơn nữa giờ phút này quỷ ma cũng có thể đi lên phía trước.

Tạ Tắc liền cho rằng hắn không thể trốn thoát một kiếp này, không khí bốn phía đột nhiên bạo động, ngay cả những khí âm lãnh xung quanh làm không khoẻ cũng rút đi không ít.

Tạ Tắc biết, nhất định là do quỷ mị khắc tinh nào đó tới, ngay sau đó, một bóng dáng hồng y ngừng ở trước mặt hắn.

“Lui ra.” Dưới âm thanh âm lãnh này, quanh thân quỷ mị như thuỷ triều toàn bộ thối lui.

Đêm tối đen nhánh như mực, ánh trăng ẩn vào tầng mây bên trong lại hiện ra lần nữa, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, mơ hồ như mang đến ánh nắng ấm áp, thoáng chốc xua tan sự quỷ dị âm lãnh ở bốn phía.

Tạ Tắc kinh ngạc vì uy lục mạnh mẽ của Nguyệt Lưu Âm, trong lòng nghi hoặc, vừa mới chuẩn bị bước đi, liền thấy Nguyệt Lưu Âm xoay người lại, đôi tay ôm ngực, một đôi mắt sáng như thu thủy đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Tạ Tắc trên mặt ửng đỏ, có chút mất tự nhiên dời mắt đi, hắn từ trước đến nay không thích ánh mắt của người khác, đặc biệt là nữ tử, cố tình dưới ánh mắt của Nguyệt Lưu Âm, chỉ có chút tim đập nhanh, không có một chút không thoải mái nào.

“Ngươi là người ngốc sao?” Nguyệt Lưu Âm căn bản không chú ý tới trên mặt Tạ Tắc thoáng hồng, bất quá là chú ý tới, cũng sẽ không để ý, rốt cuộc loại tình huống này đối với cô mà nói, thực sự là tập mãi thành thói quen.

Như thế nào cùng với trong tưởng tượng lại không giống nhau, Tạ Tắc tức tốc vận chuyển đầu óc lập tức bị mắc kẹt, căn bản không biết nên trả lời với lời nói của cô như thế nào.

“Thân là người Cửu Âm, biết rõ bản thân bị thương, còn dám ở bên ngoài đi dạo, ngươi là ngại mạng của bản thân quá dài sao?” Nguyệt Lưu Âm lãnh đạm nói, sớm biết là loại người ngu xuẩn, còn không bằng không cứu.

“Tôi không phải.” Tạ Tắc theo bản năng liền giải thích, nhưng xưa nay ít nói cũng không giải thích với người khác, nên không biết mở miệng như thế nào.

Nguyệt Lưu Âm mặc kệ nói, quản ngươi có phải hay không, nhưng cô ngại với hình tượng cao lớn của mình, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Nếu muốn mạng sống liền chạy nhanh trở về, về sau tránh xa nơi này một chút.”

“Tôi biết, cô……” Tên gọi là gì?

Lời nói còn chưa có hỏi ra, nhưng trước mắt sớm đã không còn thân ảnh của Nguyệt Lưu Âm.

Tạ Tắc đứng tại chỗ, đầu hơi rũ, thế nhưng lại cho người ta thấy một loại cảm giác cô đơn, đây cũng là cảm giác liều mạng gấp trở về của Nghiêm Cẩn.

Tiếp theo trong nháy mắt, Nghiêm Cẩn vội vàng lắc đầu, ảo giác, nhất định là ảo giác, kia chính là làm cho kẻ địch nghe dạnh tiếng Tứ gia mặt lạnh nên bỏ đi, chứ không phải bị người vợ mình vứt bỏ.

“Tứ gia, Vương đại sư lập tức tới, người có nơi bào bị thương hay không?” Nghiêm Cẩn lo lắng hỏi, trừ bỏ vết thương ở bên ngoài của Tạ Tắc, không có vết thương nào khác, nhưng trong lòng rất thấp thỏm bất an, sợ hắn bị nội thương.

“Không cần, trở về.” Tạ Tắc lạnh nhạt trở lại trên xe.

Nghiêm Cẩn run lên, cảm thấy trên người Tạ tứ gia khí lạnh lại tăng thêm.