Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Đầu mùa hè, thời tiết trở nên nóng bức.

Mới 8-9 giờ sáng, ánh mặt trời chói chang, nhưng cũng không đến mức độc ác làm bỏng rát đôi mắt của con người.

Một trang trại nhỏ với ngôi nhà ngói gạch đỏ.

Ánh mắt trời chiếu xuyên qua khe hở của những chiếc lá chiếu lên mái ngói, mạ một lớp sáng vàng nhạt, khiến trang trại đơn sơ có một khoảnh khắc yên bình.

Chẳng qua, cuộc sống của chủ trang trại không tốt lắm.

Lục Bái mặc quần áo giản dị mở tủ ra, phát hiện lương thực trong nhà không còn nhiều lắm.

Anh nhíu mày, cầm lấy ít mì còn sót lại, tự nấu cho mình một bát mì.

Một tháng trước, mẹ anh mất vì bệnh, tiền trong nhà đã hết sạch.

Sau khi lo tang lễ cho mẹ xong, trên người anh chỉ còn lại 100 tệ.

Lục Bái nghĩ, tiếp theo, anh nên đi làm một số công việc lặt vặt để nuôi sống bản thân.

Vớt mì trong nồi ra, còn chưa kịp cầm đũa ăn, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Cánh cửa rỉ sét lắc lư, giống như một ông già 80 tuổi còng lưng, có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào.

Trước khi cánh cửa sắt vỡ thành từng mảnh, Lục Bái mở cửa.

Đứng trước cửa có hai người đàn ông mặc vest, đi giày da, đằng sau họ có một chiếc xe sang trọng màu đen mà Lục Bái không hề biết tên.

Người đàn ông đứng phía trước, khuôn mặt phúc hậu, nét mặt rạng rõ, nhìn qua là biết đó là một ông chủ của một gia đình giàu có.

Phía sau có một người đàn ông trung niên trông rất bình thường, có lẽ là tài xế.

Người đàn ông giàu có nhìn Lục Bái, cẩn thận quan sát, ông hỏi thử: “Cháu là Lục Bái?”

Lục Bái gật đầu, hỏi ngược lại: “Chú là ai?”

Đối với người đàn ông xa lạ trước mặt này có thể gọi chính xác tên của mình, Lục Bái cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Bởi vì anh không có chút ấn tượng nào với ông cả.

Người đàn ông tiến lên ôm lấy Lục Bái, ông vỗ nhẹ lưng anh, có chút kích động nói: “Chú là cha của cháu, Chung Hải Sinh.”

Nghe đến đấy, người Lục Bái cứng đờ.

Chung Hải Sinh.

Anh từng nghe qua cái tên này.

Nghe một lần từ trong miệng của mẹ anh, sau đó anh nghi ngờ nhưng bà không muốn nhắc lại chuyện này một lần nào nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy cha ruột, Lục Bái không vui chút nào.

Bởi vì người đàn ông này đã quên anh và mẹ anh suốt mười tám năm qua.

Chung Hải Sinh buông Lục Bái ra, ông hỏi: “Nghe nói mẹ của con đã qua đời?”

“Ừ.” Lục Bái gật đầu, nhắc đến cái chết của mẹ, chóp mũi anh chua xót, đôi mắt hiện lên một tia bi ai.

Chu Hải Sinh nói muốn đến mộ gặp mẹ Lục, Lục Bái dẫn ông đi đến ngọn núi ở phía sau.

Người đàn ông nhìn ngôi mộ trước mặt, im lặng không nói một lời nào, sau khi hút liên tục mấy điếu thuốc, ông thở dài, hỏi Lục Bái có muốn trở lại Hải Thị với ông không.

*

Hải Thị.

Nhà họ Chung.

Nhà họ Chung giàu có, có danh tiếng ở Hải Thị, là một gia đinh hiển hách.

Nhà họ Chung nằm trong khu biệt thự ở giữa sườn núi ngoại ô thành phố.

Biệt thự của nhà họ Chung rất rộng, chỉ riêng cái sân đã rộng bằng nửa ngôi làng nhỏ, bên trong được trang trí sang trọng và tao nhã, cao quý nhưng không thô tục.

Lục Bái nhìn hàng loạt chiếc đèn sáng trong đại sảng, anh lặng lẽ ngồi vào bàn ăn, một lúc sau, người giúp việc bưng một bàn ăn với nhiều món thịnh soạn lên.

Lục Bái nhìn mấy chục món ăn, chỉ cảm thấy hoa mắt, miệng ứa nước miếng, bụng đói cồn cào.

Sáng nay anh nấu mì còn chưa kịp ăn, vừa mới ăn hai miếng đã bị cắt ngang.

Bởi vì Chung Hải Sinh nhìn thấy bát mì của anh, có vài cọng ray xanh nổi lên trên, ngay cả trứng gà cũng không có, không hề dinh dưỡng một chút nào.

Ông bảo Lục Bái đừng ăn, trở về Hải Thị làm cho anh một bữa ăn thịnh soạn.

Sáng nay Lục Bái không ăn no, thấy xung quang vắng vẻ không có ai, anh gắp thức ăn bỏ vài trong miệng, bởi vì ăn quá nhanh nên dáng vẻ hơi bất nhã.

Ngay khi đang ăn, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.

Cô gái đứng ở cầu thang, chỉ vào Lục Bái đang ăn như hổ đói, bất mãn kêu lên: “Mẹ Lưu, đây là ai, sao có thể để một người thô tục như vậy ngồi vào bàn ăn của nhà chúng ta?”