Chương 10: Ngốc nghếch

Lục Bái nhìn Chung Ý vỗ tay, có chút kinh ngạc.

Vì sao anh lại cảm thấy chung Ý trước mắt có hơi kỳ lạ, xem ra không chỉ đơn giản là mất trí nhớ.

Anh trấn an Chung Ý: “Cha sắp tới rồi, đợt một lát nữa nhé.”

Nhắc tới tào tháo, tào tháo đến.

Lục Bái vừa dứt lời, giọng nói đầy lo lắng của một người đàn ông vang lên sau lưng anh.

“Tiểu Ý, Tiểu Ý, con đang ở đâu?”

Chung Hải Sinh đến khá vội vàng, trông vô cùng mệt mỏi.

Ông đi vào phòng bệnh, lập tức ôm Chung Ý vào trong lòng ngực, lo lắng hỏi: “Tiểu Ý, con có khỏe không? Có bị thương nghiêm trọng không?”

Chung Hải Sinh ôm cô một lúc, sau đó buông ra, cẩn thận nhìn cô, kiểm tra xe vết thương của cô như thế nào.

Chung Ý chớp đôi mắt trong suốt, chỉ vào cái đầu quấn đầy băng gạc, tủi thân nói: “Cha ơi, đầu đau, muốn ăn kẹo.”

Chung Hải Sinh nhìn con gái, bỗng nhiên sững sờ, ông cảm thấy cách con gái nói chuyện có gì đó không ổn.

Chung Ý đúng là được nuông chiều, thỉnh thoảng sẽ làm nũng với ông.

Chỉ là, cô đã 17 tuổi, sẽ không làm nũng muốn ăn kẹo nữa.

Dáng vẻ này, rõ ràng giống với cô khi còn sáu, bảy tuổi.

Trong lòng Chung Hải Sinh hoảng hốt, không nên giống như những gì ông nghĩ.

Ông vươn năm ngón tay ra, đặt ở trước mặt Chung Ý, hỏi: “Tiểu Ý, đây là số mấy?”

Chung Ý cầm lấy, đếm từng ngón một: “Một, hai, ba, bốn, năm, cha, đây là số năm.”

Tuy rằng cô trả lời đúng, nhưng sắc mặt của Chung Hải Sinh lại tái đi, nhìn không ra chút vui mừng nào.

Một người trưởng thành bình thường, liếc mắt nhìn một cái liền biết đây là số năm, nhưng một đứa trẻ thì ngược lại, trí nhớ kém, phản ứng không đủ nhanh, phần lớn sẽ đếm từng số một.

Tiểu Ý nhà ông, có phải ngốc rồi không?

Chung Hải Sinh lo lắng, ông quay đầu lại, nhìn Lục Bái ở phía sau, nói: “Lục Bái, con mau gọi bác sĩ tới đây.”

“Vâng.” Lục Bái gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Một lúc sau, bác sĩ đến hỏi Chung Ý mấy câu hỏi.

“Cô Chung, cô còn nhớ rõ chuyện ngày cô ngã cầu thang xảy ra chuyện gì không?”

Chung Ý nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc sau, cô nhíu mày, ôm đầu, đau đớn kêu lên: “Ô ô…Không nhớ rõ, đau đầu, suy nghĩ liền đau đầu.”

“Được, dừng lại, không cần phải suy nghĩ nữa.” Bác sĩ nói chậm lại, trân an cô: “Vậy cô Chung có nhớ năm nay mình bao nhiêu tuổi không?”

Chung Ý suy nghĩ, ngoan ngoãn trả lời: “Bảy tuổi.”

Bác sĩ lấy bút ghi vào sổ, đáp án ở trong lòng gần như tám, chín mươi phần trăm.

Bác sĩ đưa Chung Ý kiểm tra toàn diện, sau đó nói với Chung Hải Sinh: “Ông Chung, đầu của cô Chung bị tổn thương rất nặng, máu tụ ở dây thần kinh, ảnh hưởng tới trí nhớ cùng khả năng nhận biết, trí thông minh của cô ấy giảm xuống, dẫn đến việc bị ngốc. ”

Cha Chung đứng hình một lúc, chỉ cảm thấy có một tia sáng đánh ngang bầu trời xanh, Tiểu Ý của ông thật sự bị ngốc rồi.

“Bác sĩ, cái này..Cái này có thể chữa khỏi không? Tiểu Ý có thể khôi phục lại bình thường được không?”

Bác sĩ lắc đầu, thở dài nói: “Cái này khó mà nói được, cơ hội không lớn, người nhà cần phải chuẩn bị tâm lý, hàng ngày không được kí©h thí©ɧ bệnh nhân, giữ cho tâm trạng của cô ấy vui vẻ, thoải mái.”

Lục Bái ở phía sau, nghe được lời nói của bác sĩ, anh cũng sững sờ.

Trở nên đần độn.

Chung Ý không chỉ mất trí nhớ, mà còn trở nên ngốc nghếch.

Dường như cô không nhớ chuyện xảy ra ngày hôm đó một chút nào.

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng đối với Lục Bái lại vô cùng có lợi.

Chung Ý trở nên ngu ngốc, vậy cô sẽ không cáo buộc những việc làm xấu xa của anh.

Anh vẫn có thể tiếp tục ở lại nhà họ Chung, mượn sự giàu có của nhà họ Chung để hoàn thành việc học.

Nếu thật sự quay về nông thôn, sinh hoạt của anh cũng là một vấn đề, chứ đừng nói đến chuyện học hành.

Hiện tại anh không có năng lực, thoát khỏi nhà họ Chung thì anh thật sự không có gì cả.

Áy náy qua đi, Lục Bái lại bắt đầu yên tâm hưởng thụ mọi thứ mà nhà họ Chung dành cho anh.

Chung Ý nằm viện nửa tháng, miệng vết thương trên đầu cũng dần dần khép lại, chỉ cần nằm viện một thời gian để quan sát, khi tình trạng ổn định thì có thể xuất viện.

Sau khi cha Chung trở về, Lục Bái rất ít khi tới bệnh viện.

Dù sao anh và cô cũng ghét nhau, chẳng qua là vì cảm lấy tội lỗi nên anh mới ở lại bệnh viện hai ngày.

Hiện tại có người chăm sóc, đương nhiên anh không cần phải tới nữa.

Ngày nào Chung Hải Sinh cũng đến bệnh viện chăm sóc Chung Ý, rất ít khi đến công ty, thời gian dài, công ty cũng có nhiều việc cần phải xử lý.

Hôm nay, vừa lúc cuối tuần, Lục Bái không cần đến lớp, cha Chung bảo anh đến bệnh viện chăm sóc Chung Ý, còn ông đi đến công ty xử lý công việc.