Chương 14: Mát xa

Lục Bái chưa kịp tránh đi, nhìn thấy rõ vòng eo thon gọn của cô gái.

Anh quay mặt đi, có chút xấu hổ: “Chung Ý, em làm gì vậy? Buông áo xuống.”

Chung Ý ngốc nghếch không hiểu được gì.

Cô chỉ thấy lưng khó chịu, muốn người khác xoa giúp cô.

Lúc còn rất nhỏ, cô ngứa ở đâu, cha mẹ đều gãi giúp cô.

Theo cách tương tự, anh trai cũng có thể gãi giúp cô.

“Anh ơi, nơi này đau, muốn được xoa.” Chung Ý nắm lấy bàn tay của chàng trai, trực tiếp đặt lên lưng của mình.

Lòng bàn tay chạm vào làn da mỏng manh và mềm mại, Lục Bái sửng sốt, giống như bị điện giật, anh lập tức rút tay về.

Chung Ý nhìn bộ dáng lạnh lùng và xa cách của Lục Bái, mặt cô nhăn lại, tủi thân nói: “Anh ghét em à.”

Đúng, tôi rất ghét cô.

Lục Bái nói ở trong lòng.

Anh không nói ra những gì nghĩ ở trong lòng, mà giả vờ tốt bụng, trở thành dáng vẻ hiền lành, dịu dàng nói: “Sao có thể, Tiểu Ý đáng yêu như vậy, anh ghét em thế nào được.”

Chung Ý rất tủi thân, cô ngoan ngoãn nghe lời đứng im, đứng đến mức lưng đau, cơ thể mệt mỏi, vậy mà anh trai không muốn xoa cho cô.

Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, tính tình trẻ con nổi lên, nhất thời không nhịn được mà bật khóc.

Cô há mồm, gào khóc: “Hu hu…Anh ghét em nên không chịu xoa cho em.”

Tiếng khóc của cô gái vừa mới vang lên, Lục Bái sợ tới mức che miệng cô lại.

Nếu một lúc nữa Chung Hải Sinh đi vào, anh rất khó để giải thích.

“Được, anh xoa, anh xoa, em đừng khóc.” Lục Bái thấp giọng dỗ dành.

Chung Ý chớp mắt, rũ lông mi dính đầy nước mắt, thút thít nói: “Có phải anh ghét em không?”

Lục Bái có chút bất đắc dĩ, con nhỏ ngốc này xem ra vẫn còn sức.

Anh lắc đầu, nói trái lương tâm: “Không phải, anh trai thích Tiểu Ý, không có ghét em.”

Sau khi nhận được câu trả lời, lúc này Chung Ý mới ngừng khóc.

Cô dùng tay lau nước mắt, kéo Lục Bái ngồi xuống giường.

Vén áo sơ mi lên, Chung Ý trực tiếp nằm lên đùi Lục Bái.

Vừa rồi cô khóc, giọng nói còn hơi nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: “Anh, anh xoa nhẹ một chút, sau lưng đau.”

Lục Bái nhìn tấm lưng trần của cô gái, trong lòng có chút bất lực.

Tư thế này, đã vượt ra ngoài mối quan hệ anh em bình thường.

Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ Chung Ý sẽ nằm trên đùi anh, làm nũng với anh.

Anh và Chung Ý là kiểu quan hệ như thế nào?

Dực theo mức độ chán ghét lẫn nhau của bọn họ, có lẽ cả đời này cũng không tiếp xúc với nhau.

Mà không phải thân mật như vậy.

Thấy Lục Bái mãi không nhúc nhích, Chung Ý quay đầu nhìn anh, đôi mắt mơ màng sáng lên, lại chuẩn bị khóc: “Anh, sao anh vẫn chưa xoa? Có phải…”

“Không phải.”

Chung Ý còn chưa nói xong, Lục Bái đã ngắt lời cô, lập tức đặt tay lên tấm lưng trần của cô.

Anh thực sự sợ đôi mắt ngấn nước của cô, nói khóc liền khóc, nước mắt chảy không ngừng.

Anh lười biếng không muốn mất công đi dỗ cô, chỉ cần xoa cho cô hai cái, rồi lại thổi, thay vào đó sẽ được yên tĩnh.

Ngón tay của Lục Bái cứng đờ, thử thăm dò, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon của cô gái.

Bàn tay vừa chạm vào, làn da ấm áp, mềm mại, trắng nõn , giống như tơ lụa.

Lục Bái quay mặt đi, có chút không được tự nhiên, anh dựa vào trực giác, vụng về xoa cho cô.

Nếu nhìn kỹ, dường như có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của anh xuất hiện sự xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên Lục Bái chạm vào cơ thể người khác giới một cách thân mật như vậy, tuy Chung Ý là em gái của anh, nhưng hai người chưa từng gặp nhau trong mười mấy năm qua.

Cô không coi anh là anh trai, anh cũng không coi cô là em gái.

Hai người giống như hai người khác giới xa lạ, cứ như vậy tiếp xúc thân mật, dù ít hay nhiều thì vẫn có chút ngại ngùng và xấu hổ.

Lục Bái xoa cho Chung Ý trong vài phút, anh hỏi: “Còn đau không? Có thể dừng lại được chưa?”

“Không được, vẫn còn đau, anh xoa tiếp đi.”

Chung Ý híp mắt, thoải mái hưởng thụ, hoàn toàn không còn bộ dáng khóc lóc khổ sở vừa rồi.

Lại tiếp tục xoa vài phút, Chung Ý xoay người, đặt bàn chân lên đùi Lục Bái.

Cô làm nũng: “Anh~, vừa rồi đứng lâu quá, chân của em cũng đau.”

Lục Bái nhìn cô, đè nén sự bất mãn trong lòng, anh hít sâu một hơi, duy trì vẻ mặt dịu dàng, tiếp tục giúp Chung Ý xoa bóp chân.

Sau khi xoa bóp chân cho cô xong, Chung Ý được một tấc lại muốn tiến thêm một bức, bảo Lục Bái mát xa cổ cho mình.

Lục Bái đen mặt, đánh giá vẻ mặt hưởng thụ của cô gái đang nằm trên đùi anh, anh có hơi nghi ngờ, Chung Ý này là thật sự ngốc hay đang giả vờ.

Chẳng lẽ cô đang cố ý giả ngốc để sai khiến anh?

Sau đó, sự thật chứng minh Chung Ý thật sự ngốc.

Chung Ý hưởng thụ mát xa cả buổi chiều, khi xuống lầu, tâm trạng vui sướиɠ, liên tục cười.

Ngược lại, tâm trạng của Lục Bái vô cùng tồi tệ, lúc ăn cơm tối, mặt anh đen sì.

10 giờ tối.

Khi Lục Bái chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.