Chương 27: Bí mật

Lục Bái đẩy Chung Ý ra, anh nhìn vào đôi mắt to tròn của cô, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ý là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời đúng không?”

Chung Ý gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Dạ dạ, em rất nghe lời.”

“Được rồi, vậy em không được đem chuyện đêm qua giúp anh giải độc nói cho người khác, nhất là mẹ Lưu cùng cha. Đây là bí mật của hai người chúng ta, được không?

Bí mật với anh trai sao?

Chung Ý nghĩ rằng nó rất vui, giống như anh đang chơi trò chơi với cô vậy.

Cô duỗi ngón tay út trắng nõn, vẻ mặt trẻ con: “Vâng ạ, anh, chúng ta ngoéo tay đi. Sau khi ngoéo tay, em sẽ không nói cho ai cả, em sẽ giữ kín bí mật của chúng ta.”

Ngoéo tay?

Loại hành động trẻ con, nhàm chán này đối với người trưởng thành không có chút ý nghĩa nào.

Lục Bái khinh thường, không đáp lại.

Chung Ý chờ mong nhìn anh, đáng thương nói: “Anh, mau lên.”

Lục Bái bất đắc dĩ nhìn cô, do dự một lúc, chậm rãi vươn ngón tay út ngoéo tay với cô.

Ngón tay hai người chạm vào nhau, ấn dấu.

Chung Ý cong hai ngón tay chạm vào ngón tay cái, cô nhìn Lục Bái, nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh ơi, từ nay về sau chúng ta sẽ có một bí mật chung.”

Diện mạo của cô gái xinh đẹp, nụ cười ngây thơ, trong sáng và ngọt ngào.

Lục Bái nhìn dáng vẻ cô cười ngây ngô, anh sững sờ.

Nụ cười này quá ngọt.

Anh vậy mà cảm thấy con nhóc này có hơi…Đáng yêu.

Trong lòng sinh ra một loại xúc động không có lý do, đột nhiên anh muốn véo khuôn mặt non nớt kia của cô.

Có lẽ chỉ là ảo giác thôi.

Lục Bái ném ý nghĩ quái dị này ra khỏi đầu, anh chỉnh sắc mặt, nói: “Đầu tiên đứng dậy mặc quần áo vào, đi rửa mặt đánh răng. Một lúc nữa xuống lầu ăn sáng, không được nói lung tung.”

Tối hôm qua là lần đầu tiên của Chung Ý, vật kia của Lục Bái lại quá thô to, cắm vào vô cùng tàn nhẫn.

Cô vừa mới xuống giường, chân chạm đất, giữa hai chân đã truyền đến một trận tê mỏi.

Đi được hai bước, tư thể của cô có chút kỳ lạ.

Lục Bái cũng nhìn ra, vì để Chung Hải Sinh và mẹ Lưu không phát hiện ra sự bất thường. Anh từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc váy rộng thùng thình, chân váy dài đến tận mắt cá chân, mặc vào cho cô.

Khăn giải giường có vài giọt máu đỏ sẫm, cùng với hai, ba vết trắng mơ hồ.

Lục Bái lôi khăn trải giường ra, cầm đi giặt sạch một lần, sau khi tẩy sạch dấu vết, anh tùy tay ném khăn trải giường vào máy giặt.

Anh đã nói với Chung Ý, nếu mẹ Lưu hỏi vì sao muốn đổi khăn trả giường, thì cứ nói lúc đang uống nước thì không cẩn thận làm đổ nước ra khăn trải giường.

Lục Bái bảo Chung Ý khi đi thì đi chậm lại, đừng bước chân quá lớn.

Váy dài đến mắt cá chân là một công cụ che lấp tuyệt vời.

Chung Hải Sinh và mẹ Lưu sẽ không cố tình nhìn chằm chằm Chung Ý, lúc ấy sẽ không phát hiện ra điều gì khác thường.

Ăn xong bữa sáng bình yên không xảy ra chuyện gì.

Chung Hải Sinh đi đến công ty.

Chung Ý về phòng nghỉ ngơi.

Lục Bái suy nghĩ một chút, liền đi ra ngoài, tới tiệm thuốc ở dưới chân núi.

Hiệu thuốc cách biệt thự hơi xa, nên không cần sợ bị người quen nhận ra.

Anh mua thuốc giảm đau cho Chung Ý, cùng với thuốc mỡ xoa lên vùиɠ ҡíи.

Khi tính tiền, ánh mắt anh dừng lại ở quầy đồ phòng tránh thai.

Tai anh đỏ bừng, nói muốn lấy hai hộp bαo ©αo sυ, còn bảo thu ngân lấy kích thước lớn nhất.

Sau khi thanh toán tiền, Lục Bái ra khỏi tiệm thuốc, đi đến trạm xe buýt, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng người bán hàng rong hét to.

“Kẹo đường mạch nha, sạch sẽ hợp vệ sinh, ngọt mà không ngấy, có thể làm nhiều hình dạng.”

Lục Bái nghe thấy tiếng động liền liếc sang quầy hàng nhỏ bên trái, một người đàn ông trung niên đeo khẩu trang đang hét to.

Không có gì lạ mắt.

Anh không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Vừa đi được vài bước, phía sau truyền đến một tiếng trẻ con.

“Anh ơi, em muốn ăn một cái hình con gà trống, anh mua cho em đi mà.”

Giọng nói mềm mại gọi “anh” khiến Lục Bái đột ngột dừng lại, giống như Chung Ý đang gọi anh vậy.

Anh quay đầu, nhìn ra phía sau.

Trước quầy hàng, một đám trẻ con vây quanh.

Một cô bé sáu tuổi đang kéo cậu bé tầm mười tuổi đứng bên cạnh, ồn ào làm nũng, bảo anh trai mua kẹo cho cô bé.

Giống như xuất hiện ảo giác.

Tai Lục Bái vang lên tiếng gọi của Chung Ý.

Ngày đó, ở bệnh viện, cô kéo tay áo của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh~, lần sau anh tới nhớ phải mua kẹo cho em nhé.”

Lại nghĩ đến chuyện đêm qua, vì để Chung Ý không khóc, anh lừa cô, nói ngày mai sẽ đi mua kẹo cho cô.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Chung Ý khi ăn kẹo, cười hết sức ngây thơ.

Quên đi, mua một cái kẹo cho nhóc ngốc nghếch vậy.

Cũng coi như giữ lời hứa.

Lúc này, một chiếc xe buýt chậm rãi đi đến, vừa hay là chiếc xe mà Lục Bái đang đợi.

Anh nhìn thoáng qua, không có bước lên mà là quay đầu, trở lại quầy hàng nhỏ.

Lục Bái nổi bật giữa đám đông, đứng sau một đám trẻ con, đứng xếp hàng hơn mười phút, mua hai cái kẹo mạch nha hình con thỏ.