Chương 36: Túng dục quá độ

Không còn.

Cả hai hộp đều không còn.

Lục Bái đột nhiên nhớ ra, hôm qua làm chuyện ấy với Chung Ý, đã dùng hết một chiếc bαo ©αo sυ còn lại rồi.

Từ sau lần sốt cao ấy, đêm nào Chung Ý cũng ngủ cùng anh.

Anh còn trẻ, vừa mới khai trai, tinh lực tràn đầy, trong ngực ôm cô gái ngọt ngào và mềm mại đương nhiên sẽ không nhịn được.

Hầu như mỗi đêm anh đều phải đè cô ở dưới người, làm một lần mới thôi.

Có hôm thậm chí còn hai hoặc ba lần.

Mới hơn mười ngày, hai hộp bao sao su đã dùng hết sạch.

Chung Ý nhận thấy phản ứng của chàng trai, cây gậy gộc kia lại đứng thẳng, chạm vào bụng của cô.

Thật ra cô có hơi ghét cây nấm này, cảm thấy nó rất xấu xí.

Nhưng anh trai đẹp trai như vậy, đây cũng là một bộ phận trên người anh, cô có thể miễn cưỡng chấp nhận nó.

Lần đầu tiên Lục Bái làʍ t̠ìиɦ, không có kinh nghiệm nên động tác hơi lỗ mãng.

Vài lần tiếp theo, tìm ra một vài kỹ năng có thể khiến cả hai người cùng hưởng thụ.

Mấy ngày qua, cây nấm này còn làm Chung Ý thoải mái nên cô cũng không bài xích nó nữa.

Nó trở nên cương cứng, cô liền cho rằng Lục Bái muốn bỏ nó vào trong.

Cô chủ động vén váy của mình lên, lộ ra cái đùi và cặp mông trắng nõn.

Cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng, cô vặn ẹo, dùng âʍ ɦộ cọ xát với đũng quần của Lục Bái.

Trong miệng dịu dàng nói: “Anh, anh có muốn nhét cây nấm vào không? Em sẽ ngoan ngoãn ăn hết.”

Giọng nói ngọt ngào phát ra khiến cơ thể anh căng thẳng.

Lục Bái nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, giữ chặt nơi cô đang làm loạn, khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích, hôm nay anh sẽ không vào, ngoan, đi ngủ sớm một chút.”

Gần đây có hơi túng dục quá độ, hàng đêm xuân xanh, trầm mê nɧu͙© ɖu͙©, cơ thể sớm hay muộn cũng sẽ suy kiệt.

Lục Bái ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân nên kiềm chế lại, không nên buông thả mà phóng túng như vậy.

Cũng không biết con nhỏ ngu ngốc này lấy đâu ra ma lực lớn như vậy, chỉ mới ôm cô, cô tùy tiện vặn vẹo vài cái, cơ thể của anh sẽ lập tức có phản ứng.

“Ồ.” Chung Ý hoang mang đáp lại.

Cô rõ ràng cảm nhận được cây nấm của anh trai sưng lên, nó không cần giải độc sao?

Cơ thể của Chung Ý quý giá, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, mười ngón tay không chạm nước, làn da mịn màng, cả cơ thể chỗ nào cũng mềm, mềm đến mức giống như một cơ thể không có xương.

Lục Bái ôm cô, trong lòng không khỏi lo lắng, du͙© vọиɠ trong cơ thể không có giảm xuống mà dường như càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.

Anh đẩy cơ thể của Chung Ý ra, quay người đi, “Em đừng dựa gần như vậy, anh hơi nóng.”

Sao lại nóng?

Chung Ý buồn bực.

Gần đây thời tiết chuyển lạnh, chăn bông vẫn còn lạnh, cô phải nằm nửa tiếng nó mới ấm áp.

Hơn nữa, cô thích ôm anh trai đi ngủ, như vậy cô sẽ không sợ bóng tối.

Chung Ý dịch qua, vươn tay, ôm lấy Lục Bái từ phía sau, mềm mại nói: “Anh ơi, em lạnh, muốn ôm.”

Cặρ √υ" đầy đặn và căng phồng của cô gái áp lên lưng anh, xúc cảm rõ ràng như vậy, Lục Bái muốn bỏ qua cũng khó.

Cô vừa mới tiến lại gần, anh đã không nhịn được mà suy nghĩ, dường như trước mắt hiện lên cặρ √υ" trắng nõn, mềm mại của cô.

Côn ŧᏂịŧ dưới háng lại có xu hướng phồng lên.

Lục Bái kéo tay của Chung Ý, đẩy cô ra xa, giọng nói trở nên xa cách: “Đừng tiến lại gần, anh muốn ngủ một mình.”

Chung Ý bị đẩy sang một bên, suýt nữa thì ngã xuống giường.

Cô nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Lục Bái, chóp mũi chua xót, vành mắt dần dần đỏ lên.

Anh trai lại bắt đầu ghét cô.

Chung Ý không dám tiến lại gần quấy rầy Lục Bái, cô quay người đi, trầm mặc, rúc cả người vào trong chăn.

Lục Bái cho rằng với cá tính của Chung Ý, chắc chắn cô sẽ tiếp tục tiến lên quấn lấy anh.

Trước kia cô không phải thường như vậy sao?

Cô bướng bỉnh, dù thế nào cũng phải quấn lấy anh, sống chết không chịu buông anh ra.

Nhưng anh đợi một lúc lâu, cũng không chờ được cô tiến lại gần anh một lần nữa.