Chương 52: Đi đến chỗ anh trai để tắm rửa

Cô ngã quá đột ngột, khi Lục Bái phản ứng lại muốn đỡ cô thì đã không còn kịp nữa rồi.

Lục Bái cực kỳ ảo não, nếu có thể đỡ cô, anh nhất định sẽ không để cô té ngã.

Anh tiến lên, đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: “Ngã ở đâu? Có đau hay không?”

“Hu hu…Đều tại anh…” Chung Ý chỉ lo tiếp tục khóc, không trả lời câu hỏi của anh.

Khi cô ngã mông chạm đất, thực ra ngã không đau lắm, nhưng toàn bộ cơ thể trở nên bẩn thỉu.

Bộ dáng này cũng không thể gọi xe về nhà được.

Lục Bái cầm giấy lau bàn tay dính đầy bùn đất của cô, ngập ngừng hỏi; “Quần áo của em bẩn rồi, có muốn đến chỗ của anh giặt sạch trước khi về nhà không?”

Chung Ý ngước mắt, do dự nhìn Lục Bái, cô không gật đầu, cũng không từ chối.

Cứ ngơ ngác, nức nở nhìn anh, bộ dáng trông rất đáng thương.

Lục Bái nhìn thấy, trái tim mềm nhũn, thấy cô không trả lời, anh coi như cô đồng ý, duỗi tay ra, ôm cô lên.

Cơ thể nhấc lên khỏi mặt đất, Chung Y phản ứng lại, bắt đầu giãy giụa, “Không…Tôi không đi…”

Lục Bái nhìn cô, “Không đi cũng được. Hiện tại em muốn mặc như thế này đi trên đường gọi xe sao?”

Chung Ý dừng lại một chút, động tác giãy giụa trở nên cứng đờ.

Dáng vẻ hiện tại của cô chật vật như thế, sao có thể xấu hổ mà gọi xe về nhà.

Chăc chắn bị từ chối.

Trong tình huống tồi tệ hiện tại, ngoại trừ đến một nơi gần nhất thay quần áo sạch sẽ, dường như không có cách nào tốt hơn.

Chung Ý không giãy giụa nữa, mặc kệ Lục Bái ôm mình đến căn phòng thuê.

Căn phòng Lục Bái thuê nằm trên tầng ba của một ngôi nhà.

Hành lang nhỏ hẹp, không có thang máy, anh ôm Lục Bái, đi lên từng bước một.

Mở cửa. Lục Bái đặt Chung Ý xuống.

Chung Ý đánh giá căn phòng trước mắt, rất nhỏ, khoảng chừng 40 mét vuông.

Chỉ có một phòng, phòng bếp và phòng ngủ thông nhau, bên trong có một phòng tắm nhỏ.

Bên phải cửa là tủ bát, trên bàn có hai kệ bếp để nấu ăn.

Giữa căn phòng có một bàn ăn hình vuông, sát tường có một chiếc bàn đặt đầy sách trên đó.

Cuối phòng có một chiếc giường dài 1m50.

Lục Bái lục chiếc rương, tìm một bộ quần áo sạch sẽ.

Anh đi vào phòng tắm lấy nước ấm, nói với Chung Ý đứng ở đối diện: “Đi vào tắm nước ấm trước đi, thay quần áo bẩn ra, đừng để bị cảm lạnh.”

Bây giờ là mùa đông, thời tiết lạnh lẽo.

Mặc quần áo ướt trên người cực kỳ khó chịu, khiến răng run cầm cập vì lạnh.

Chung Ý không còn do dự nữa, nghe lời đi vào phòng tắm.

Lục Bái bảo cô cởi đôi giày ướt ra, anh đưa đôi dép lê của mình cho cô.

Chỗ của anh không có dép lê cho nữ, chỉ có dép lê cho nam.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm, cách lớp kính mờ, Lục Bái nhìn thấy một bóng người mơ hồ.

Trong đầu hiện lên hình ảnh hai người đối diện với nhau, khi nước sữa hòa nhau, đường cong cơ thể của cô hiện ra, cơ thể không có một chút mỡ thừa.

Lục Bái hít sâu một hơi, bưng cốc nước sôi đã nguội ở trên bàn lên, uống một nửa.

Cô không nhớ gì cả, anh không thể xúc động, như vậy sẽ khiến cô sợ hãi.

Nếu cô tránh anh như tránh mãnh thú, chạy đi thật xa, quan hệ của hai người sẽ chỉ tồi tệ hơn.

Anh phải từ từ, chậm rãi dụ cô cắn câu.

Anh có lòng tin, cô sẽ thích anh một lần nữa.

Hai mươi phút sau, Chung Ý tắm xong, gội đầu sạch sẽ đi ra.

Lục Bái lấy cho cô một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, vóc người của anh cao lớn, áo sơ mi này mặc trên người Chung Ý, vừa lúc che khuất mông cô, dài đến đùi, lộ ra đôi chân thon dài, cân đối.

Lục Bái chỉ nhìn lướt qua, liền dời mắt đi, anh không dám nhìn thêm bởi vì sợ bản thân sẽ không nhịn được.

Mái tóc dài đen nhánh của Chung Ý không ngừng chảy nước, Lục Bái ấn cô ngồi xuống giường.

Anh cầm cái khăn lau đầu cho cô, sau đó lại lấy máy sấy giúp cô sấy tóc.

Chàng trai cao lớn đứng ở trước mặt, ngón tay nhỏ dài của anh vén mái tóc đen của cô lên, gió bay nhẹ nhàng thổi qua.

Chung Ý nhìn bộ ngực săn chắc của chàng trai, có hơi xấu hổ.

Cô giơ tay cầm lấy máy sấy: “Tôi tự làm được.”

Lục Bái đè tay cô lại, “Sắp xong rồi, đừng có mà nhúc nhích nữa.”

Nghe anh nói như vậy, Chung Ý đành phải bỏ cuộc.