Chương 7: Bùng nổ

Lục Bái được giáo viên đưa vào trong lớp, sau khi ngắn gọn giới thiệu bản thân, anh được sắp xếp ngồi sau Chung Ý.

Chung Ý liếc mắt nhìn người phía sau, bĩu môi hờn dỗi, cái tên đáng ghét này đúng là âm hồn không tan.

Đã tới trường rồi mà vẫn không thoát khỏi anh ta.

Về nhà con phải đối mặt với anh ta, thật phiền phức.

Chung Hải Sinh nói muốn Chung Ý quan tâm đến Lục Bái, dẫn anh đi làm quen với trường, nhưng cô không làm gì cả.

Thậm chí cô còn lén lút uy hϊếp Lục Bái, nói anh không được tiết lộ quan hệ của hai người, ở trường phải giả vờ như không quen biết nhau.

Nếu không, cô sẽ lan truyền chuyện anh là một người quê mùa đến từ nông thôn.

Lục Bái cũng không muốn làm thân với Chung Ý, anh cũng chẳng muốn có liên quan gì với cô.

Vì vậy, hai người ở trường thật sự giống như người xa lạ, không nói với nhau một câu nào.

5 giờ chiều.

Tiếng chuông tan học vang lên, Chung Ý nhanh nhẹn thu dọn sách vở, cô không chờ Lục Bái, vội vàng chạy ra cổng trường.

Bây giờ là thời gian tan học, nhiều học sinh cùng kéo nhau ra cổng trường, chen chúc trong đám đông, Lục Bái không thể tìm thấy bóng dáng của Chung Ý.

Trước đây, sau khi tan học, tài xế nhà họ Chung sẽ dừng xe ở cổng trường để đón Chung ý.

Cha Chung cũng nói với Lục Bái, sau khi tan học đi về cùng Chung Ý là được, tài xế sẽ đưa hai người về nhà.

Chỉ là công trường có hơn trăm chiếc xe, từ trái sang phải, xếp hàng dài hàng trăm mét.

Những chiếc xe này chủ yếu có màu đen và trắng, nhìn sơ qua phần lớn đều giống nhau, Lục Bái không thể nhận ra đâu là xe nhà họ Chung.

Tìm kiếm từng chiếc một, quá lãng phí thời gian.

Trong túi có một chiếc điện thoại thông minh, đây là Chung Hải Sinh mua cho Lục Bái.

Bên trong có số điện thoại của Chung Ý và Chung Hải Sinh.

Lục Bái nhấn nút gọi nhưng không có người nghe máy, hoặc là đường dây luôn trong trạng thái bận.

Bây giờ mới năm giờ, trời mùa hè khô nóng, ánh mặt trời gay gắt.

Điện thoại không gọi được, Lục Bái đành phải tìm từng chiếc một, đi lại khiến anh chảy mồ hôi ướt đẫm.

Sau khi những chiếc xe ở cổng trường phóng đi, bên phải 50 mét còn thừa một chiếc xe màu đen.

Lục Bái đi qua gõ cửa xe, tài xế hạ cửa kính xuống, Lục Bái mới nhận ra đó là chú Trần, tài xế nhà họ Chung.

Lục Bái mở cửa ghế sau, ngồi cùng hàng ghế với Chung Ý.

Chung Ý liếc mắt nhìn anh một cái, bịt mũi lại, nói: “Người anh toàn là mồ hôi, hôi muốn chết. Sau anh lại ngốc thế, từ trong trường đi ra đây cũng có thể lạc đường sao? Đồ nhà quê! Trì hoãn lâu như vậy, vẫn chưa về nhà, làm tôi đói muốn chết.”

Lục Bái nhìn Chung Ý, nheo hàng lông mi ướt đẫm: “Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho cô, sao không nghe máy?”

Chung Ý nắm chiếc điện thoại trong túi, ánh mắt lóe lên, có hơi chột dạ nói: “Điện thoại tôi ném ở trong cặp, chế độ yên lặng nên không biết. Dù sau cũng là lỗi của anh. Chú Trần, mau lái xe.”

Chú Trần khởi động xe, chú hỏi Lục Bái: “Cậu chủ, sao lâu vậy cậu mới đi ra.”

Lục Bái xoa mồ hôi trên trán, có hơi xấu hổ: “Chú Trần, cháu không có số điện thoại của chú nên không biết chú đỗ xe ở đâu, cháu cũng không nhớ biển số xe, nên đi tìm có hơi lâu, chú cho cháu số điện thoại của chú nhé.”

“Được, đợi lát nữa về cho sẽ cậu.”

Nửa tiếng sau, xe trở về biệt thự nhà họ Chung.

Khi xuống xe, Lục Bái cố ý nhớ kỹ biển số xe.

Cầu người không bằng cầu mình, lần sau cho dù Chung Ý cố tình bỏ anh lại, anh cũng có thể tự tìm được xe.

Đến giờ ăn cơm, cả gia đình cùng nhau ăn, bên ngoài thì hài hòa ấm áp, nhưng thực tế, hai anh em ngầm phân cao thấp với nhau.

Vì Lục Bái lấy đi miếng trứng cuộn cuối cùng, Chung Ý giận đến mức nhấc chân đạp vào chân anh.

Lục Bái đau đớn rên lên, anh cắn miếng trứng, thiếu chút nữa làm bản thân sặc chết.

Cuộc sống của bọn họ ngày nào cũng như vậy, lúc nào cũng có tia lửa va vào nhau.

Không phải cãi nhau mà là âm thầm đùa giỡn, dù sao cũng không ai nhường ai.

Một tuần sau, vừa lúc là cuối tuần, Chung Hải Sinh đi công tác ở nước ngoài mấy ngày, để hai đứa nhỏ ở nhà.

Buổi sáng, mẹ Lưu làm bữa sáng cho hai anh em, sau đó lại làm sủi cảo cất vào tủ lạnh.

Cháu trai của bà bị bệnh nên xin nghỉ nửa ngày về nhà thăm cháu.

Mẹ Lưu nói, nếu cậu chủ và cô chủ đói bụng, có thể nấu mấy cái sủi cảo ăn lót bụng, chờ đến tối khi bà về sẽ nếu cơm cho hai người ăn.

Ngày thường, mẹ Lưu đối đãi với Chung Ý không tệ nên cô không có ý kiến.

Lục Bái không phải người được nuông chiều từ bé, nấu sủi cảo lại không phải việc gì khó, đương nhiên anh cũng không có ý kiến.

Mẹ Lưu đi rồi, hai anh em ai về phòng người nấy.

Khoảng giữa trưa, Chung Ý đi vào thư phòng của Chung Hải Sinh ở tầng hai, muốn tìm một quyển sách để đọc.

Kéo ngăn kéo ra, cô lơ đãng nhìn, thì nhìn thấy một chồng văn kiện khiến cô ngơ ngác.

Thư chuyển nhượng cổ phần.