Chương 15: Làm cô tổn thương

Đằng Duệ đi tới trước cửa phòng của Vương Úy, anh nhấn chuông cửa. Một chốc sau cửa được mở ra, Vương Úy đứng dựa vào cửa, khoanh tay quan sát Đằng Duệ, cười cười ra vẻ bình tĩnh bất cần: “Em biết anh sẽ đến, em chờ anh rất lâu rồi.”

Đằng Duệ không thèm quan tâm đến cô ta, anh chỉ nghiêng người đi vào, ngồi xuống sofa, Vương Úy cũng vào phòng theo, cô ta ngồi đối diện anh.

“Em đã nói gì với cô ấy?” Đằng Duệ lạnh lùng nhìn gương mặt dửng dưng của Vương Úy.

“Ha ha, em chỉ nói sự thật thôi mà, không hề nói dối chút nào luôn. Thế nào, em làm bạn gái nhỏ của anh tức quá chạy rồi hả?” Vương Úy mỉm cười nhìn Đằng Duệ như thể đang khıêυ khí©h anh.

Ánh mắt sắc như dao của Đằng Duệ nhìn chằm chằm cô ta, anh không nói gì nhưng cô ta nhìn thấy mắt anh cực kỳ lạnh lẽo, vì vậy cô ta nhún vai nói tiếp: “Em nói em là bạn gái chính thức của anh, còn nói ít có phụ nữ đã ngủ với anh còn được áo ngủ của anh.”

“Cuối cùng em muốn làm gì?” Đằng Duệ vừa tức vừa giận, anh đang cố gắng kiềm chế hết mức có thể.

“Em chẳng muốn làm gì cả, em chỉ hơi tò mò thôi. Em có nói với cô ta rằng chúng ta đã thỏa thuận rằng sẽ không can thiệp vào chuyện của đối phương để cô ta yên tâm.” Vương Úy vẫn thản nhiên chẳng hề quan tâm.

Anh nghiến răng, mím chặt môi, nheo mắt nhìn Vương Úy, cô ta nói vậy trước mặt Tiêu Ngữ Yên, vậy trong mắt cô anh là loại người thế nào chứ? Một lúc sau, anh mới lạnh lùng nói: “Thỏa thuận giữa chúng ta đến đây là kết thúc, từ này trở về sau em không còn là bạn gái của tôi nữa.”

Lông mày Vương Úy dựng lên, nụ cười biến mất, cô ta nhìn anh chằm chằm, gằn từng chữ: “Hừ, thỏa thuận không phải anh muốn chấm dứt là chấm dứt được, anh chưa hỏi ý em xem em có đồng ý hay không, chưa hỏi ba mẹ anh xem họ có đồng ý hay không.”

Anh cười mỉa mai: “Chẳng lẽ em không đồng ý? Em biết rõ chúng ta chỉ thỏa thuận với nhau, thỏa thuận vì tự do. Đó là nhu cầu của bản thân tôi, chẳng liên quan gì đến ba mẹ cả.”

Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Mà bây giờ, em đã can thiệp đến sự tự do của tôi rồi cho nên đối với tôi mà nói thỏa thuận này đã không còn ý nghĩa để tồn tại.”

Cô ta nhìn anh: “Em không can thiệp sự tự do của anh, anh vẫn có thể làm việc anh thích.” Cô ta dừng một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, hiếm khi nghiêm túc: “Em chuẩn bị ra ngoài chơi mấy tháng, cuối tuần này xuất phát.”

Ý cô ta là cô ta sắp đi rồi, sẽ không can thiệp đến anh nữa, không cần phải hủy bỏ thỏa thuận.

Đằng Duệ móc gói thuốc ra, châm lửa rồi ung dung nói: “Vương Úy, chẳng lẽ em yêu tôi rồi à? Đây là chuyện nguy hiểm.”

Ánh mắt Vương Úy rung động một chút: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, em sẽ không vì dừng chân một người đàn ông đâu. Hơn nữa...” Cô ta mỉm cười nhìn anh: “Yêu anh là chuyện nguy hiểm ư? Anh đang quan tâm em đó hả?”

Anh không trả lời cô ta mà rít một hơi thuốc: “Bất kể thế nào, thỏa thuận của chúng ta cũng sẽ có ngày kết thúc.”

“Anh đã từng nói anh sẽ không dừng bước vì một người phụ nữ nào mà, bây giờ anh thay đổi rồi sao?” Vương Úy chăm chú nhìn anh.

Anh bỏ điếu thuốc ra, nhíu mày, ánh mắt sắc sảo sâu thẳm: “Không biết.” Nhưng anh biết rõ lòng anh đang thấp thỏm và nhớ nhung người đó đến nhường nào. Anh chỉ không biết cô nhớ anh được bao nhiêu.

Lúc Đằng Duệ đến công ty của Ngữ Yên, trời đã xế chiều. Anh đậu xe, gọi điện thoại cho Tiêu Ngữ Yên nhưng không nhấc máy, ánh mắt anh hơi trầm xuống, gửi tin nhắn cho cô: Chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh đang ở dưới công ty em, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.

Tiêu Ngữ Yên đã về nhà thay quần áo, áo sơ mi màu trắng, quần jeans, áo len hở cổ và khăn choàng màu trắng làm cô thanh lịch tao nhã hơn.

Hôm nay cô chẳng làm được gì cả, suy nghĩ đâu đâu, cuối cùng cô dứt khoát không làm nữa, ngồi trên ghế ngẩn người. Đằng Duệ có bạn gái rồi, hơn nữa giữa họ còn có một thỏa thuận hoang đường! Hơi ấm lúc hai người ôm nhau vẫn còn đó nhưng trong chớp mắt đã biến mất chỉ còn lại sự thật tàn khốc! Tại sao những điều tốt đẹp luôn ngắn ngủi đến vậy!

Đằng Duệ gọi rất nhiều cuộc, cô không có can đảm nghe, chỉ lặng yên nhìn điện thoại vang lên. Đằng Duệ, còn có gì để nói? Tất cả đã kết thúc rồi!

Điện thoại đặt trên bàn vang lên lần nữa, Tiêu Ngữ Yên nhìn màn hình sáng, cô vẫn không nhấc máy. Thoáng chốc cô thấy tin nhắn Đằng Duệ gửi đến, cô đọc nội dung tin nhắn kia, ánh mắt trống rỗng, đặt điện thoại xuống suy nghĩ gì đó.

Bỗng nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó, nhấc điện thoại nội bộ: “Ngải Mễ, thông báo với lễ tân rằng nếu có ai đến tìm tôi thì cứ nói là tôi không có ở đây. Hôm nay tôi không muốn gặp bất kỳ ai.”

“Vậy tối nay có lời mời của tập đoàn Trịnh Thái, chúng ta có tham gia không ạ?”

“Tham gia.”

Tất cả đều như đá chìm đáy biển, Đằng Duệ nhếch môi, cau mày, ánh mắt buồn bã. Bỗng nhiên anh mở cửa xe ra, nhảy xuống chạy vào sảnh. Bất kể thế nào, anh phải gặp được cô!

“Cô Tiêu không có trong văn phòng.” Nhân viên lễ tân nói.

Ánh mắt của Đằng Duệ như lưỡi dao đâm thẳng vào cô ấy, sự uy nghiêm và khí phách ấy làm lễ tân sợ tới mức tranh thủ thời gian cúi đầu, không dám nhìn anh nữa.

Hiển nhiên cô ấy đang nói dối! Chút trò trẻ con này sao qua được mắt Đằng Duệ, anh nhấc chân đi thẳng vào phòng Tiêu Ngữ Yên. Lễ tân chạy theo sau, muốn ngăn cản nhưng đành bất lực.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh đẩy cửa phòng làm việc của Tiêu Ngữ Yên ra, thấy cô nghiêng người tựa vào ghế, tay chống má, mắt nhắm nghiền. Nghe tiếng mở cửa, cô mở mắt ra, anh thấy mắt cô mơ màng và mỏi mệt! Mái tóc xõa bên vai, khăn choàng cổ dài rũ xuống, đúng lúc che khuất dấu hôn.

“Xin lỗi Tiêu tổng, anh ta cố xông vào, tôi... tôi không ngăn cản được.” Lễ tân sốt ruột giải thích.

“Không sao, cô ra ngoài đi.” Giọng nói mềm mại dịu dàng của Tiêu Ngữ Yên vang lên, lễ tân vội vã gật đầu nhìn hai người, hình như đang cãi nhau? Sau đó ra ngoài ngay.

Tiêu Ngữ Yên nhìn Đằng Duệ đứng trước cửa, cô từ từ ngồi thẳng người lên.

Nhìn vẻ mơ màng và mỏi mệt của cô, mắt Đằng Duệ dịu dàng hẳn đi, anh từ từ đến gần cô, nhẹ nhàng nói: “Ngữ Yên, nghe anh giải thích.”

“Không cần phải giải thích, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường.” Tiêu Ngữ Yên nhìn anh tươi cười dịu dàng nhưng hiển nhiên ẩn trong sự tươi cười đó là chút cứng nhắc gượng gạo.

“Bạn bè bình thường?” Mặt anh ảm đạm, ánh mắt bình thường rất sắc bén nay lại thất vọng.

Chẳng lẽ cái ôm cả đêm hôm qua đều là giả ư? Chẳng lẽ sự thân mật ngọt ngào ban sáng đều là giả ư? Nếu như vậy, tại sao em lại không nhận điện thoại của anh? Ngữ Yên! Vì bạn gái anh làm em tổn thương nên em mới nói như vậy! Điều này chứng minh rằng rõ ràng em có tình cảm với anh.

Anh nhìn cô chăm chú như thể muốn nhìn thấu tâm tư cô, cô né tránh ánh mắt của anh, anh thấy được sự bối rối của cô, thấy được nỗi buồn sâu trong mắt cô.

Mặt Đằng Duệ dần giãn ra, anh nắm tay cô, kéo cô đứng dậy để cô đối diện với mình: “Đừng giận, đó chỉ là hiểu lầm.”

Tiêu Ngữ Yên lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt hy vọng: “Vậy anh nói cho em biết, cô ấy có phải bạn gái chính thức của anh không? Nói thật!”

Anh nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhìn bên ngoài thì đúng như vậy, nhưng mà...”

“Vậy là đủ rồi, không cần nhưng nhị gì nữa.” Tiêu Ngữ Yên ngắt lời anh, mắt cô đỏ hoe, giãy tay ra. Khi cô nghe chính miệng Đằng Duệ xác nhận điều này, cô cảm thấy trái tim cô như muốn sụp đổ, hoảng loạn nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh.

“Đúng là đúng, không cần biết là bất kỳ lý do gì. Vậy nên chúng ta chỉ là bạn bè bình thường! Em sẽ không dây dưa với anh nữa. Bây giờ anh có thể đi được rồi, em còn phải làm việc!”

“Ngữ Yên...”

Tiêu Ngữ Yên hơi run rẩy gọi điện thoại nội bộ: “Ngải Mễ, tiễn khách!”

Đằng Duệ nhìn cô chằm chằm, không nói gì thêm. Anh biết bây giờ có nói gì cũng không được, sẽ chỉ làm cô tức hơn. Lúc này cửa mở ra, Ngải Mễ đi tới, cô ấy nhìn hai người không biết phải làm sao.

“Được, vậy anh đi trước, đợi em bình tĩnh lại, anh với em nói chuyện!” Đằng Duệ nhíu chặt mày, nói xong xoay người ra ngoài.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Ngữ yên bủn rủn tựa vào lưng ghế, để mặc cho nước mắt cứ chảy xuống từng giọt...