Chương 19: Làm hòa

Hai con tàu cao tốc nhanh chóng tiến tới áp sát từ hai bên du thuyền, buộc du thuyền phải dừng lại.

Vài người mặc quân phục cầm súng nhảy lên du thuyền từ cả hai phía, hét lên: “Tất cả bước ra, kiểm tra định kỳ.”

Đầu bếp và nhạc công đều đang đứng trên boong tàu tầng một, người mặc quân phục cầm súng bước lên boong tần ghai. Họ nhìn bốn người đang ngồi đó, nhếch môi cười: “Xin lỗi, xin hãy xuất trình chứng minh thư. “

Họ đang quay phim gì à? Trịnh Nhất Tiếu thầm ngạc nhiên nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh, thong thả tự nhiên, giọng điệu cũng cố gắng bình thản hết mức có thể nhưng đôi mắt u ám sau lớp kính lại thể hiện rõ tâm trạng bất an của anh ta.

“Các người là người ở đâu? Khai mau! Tôi nghĩ có sự hiểu lầm nào đó nhỉ?”

“Hả, anh là chủ tàu à? Không có hiểu lầm gì cả. Chúng ta là người ở đâu à? Chà, nhìn quần áo của chúng tôi là biết rồi, chúng tôi là dân nhà nước đấy nhé...” Anh ta chớp mắt nhìn Trịnh Nhất Tiếu như thể bất cần đời, lướt qua từng người một rồi cuối cùng nhìn về phía Tiêu Ngữ Yên.

Anh ta cười với Ngữ Yên, nụ cừời đầy ma mị nói: “Chứng minh thư.”

Ngữ Yên lấy trong túi ra đưa cho anh, những người khác cũng làm theo.

Sau đó anh ta giả vờ nhìn một lúc rồi chậm rãi nói: “Giấy tờ tùy thân của cô Tiêu hình như có vấn đề, tôi xin lỗi, phải nhờ cô đi cùng rồi.”

Tiêu Ngữ Yên ngạc nhiên, cô không biết mình bị làm sao, cô chọc phải quân đội rồi! Cô chưa kịp nói thì đã nghe thấy Lâm Phàm hét lên: “Không thể nào, có phải các anh nhầm rồi không.”

Trịnh Nhất Tiếu nhíu mày, cười nhếch mép: “Các anh có quyền gì mà bắt tôi đi? Các anh nói thôi là được à? Tôi muốn gặp cấp trên của các anh!”

Người bên kia không hề tức giận, thản nhiên cười: “Tôi là cấp trên, tôi nói lần cuối cùng! Hôm nay các người chẳng cần phải tìm ai hết, hôm nay tôi sẽ đưa người này đi.”

Trịnh Nhất Tiếu đang định nói u gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị chặn lại: “Mọi người đừng lo lắng, tôi không sao, chắc chắn là tìm nhầm người. Tôi sẽ đi với họ.” Sau đó cô đứng lên.

Tên thủ lĩnh mỉm cười nhìn cô, đám người lên thuyền cao tốc nhanh chóng rời đi, Trịnh Nhất Tiếu và vài người đứng trên boong quan sát, anh ta nhíu mày nghiến răng nghiến lợi.

Tàu cao tốc từ từ tiến đến một bờ biển xa, lúc này màn đêm dần buông xuống, xung quanh yên tĩnh, đây là đâu? Tiêu Ngữ Yên bối rối, cô nhìn bộ đồ quân phụ do người đứng đầu đưa, anh ta cũng đang nhìn cô, ánh mắt như đang cười cười.

Cô ngạc nhiên không dám nhìn nữa, hốt hoảng nhìn lên bờ, bỗngt nhiên cách đó không xa cô thấy một chiếc ô tô đậu trên bờ, vừa thấy tàu cao tốc tới gần, đèn pha lóe lên, dường như là tín hiệu.

Đó là xe của Đằng Duệ! Ngữ Yên hiểu rồi, anh cho người bắt cô từ dưới biển lên! Trái tim treo lơ lửng của cô bình tĩnh trở lại và đồng thời cũng dần tức giận.

Tàu cao tốc đưa Ngữ Yên lên bờ, cười gật đầu, lấy điện thoại ra: “Được rồi, tôi đã đưa người đến rồi, anh đón đi đi.” Sau đó nhanh chóng rời đi...

Ngữ Yên thấy cửa xe mở ra, bóng dáng thon dài nhảy xuống sải bước về phía cô, Ngữ Yên lạnh lùng nhìn anh rồi đi về hướng khác.

Anh đuổi theo giữ cô, cô bực bội quay đầu lại nói: “Mong rằng lần sau chúng ta sẽ không gặp nhau bằng cách này nữa!”

Anh cong môi cười, nhẹ nhàng nói: “Được.” Anh duỗi tay ôm cô vào lòng: “Anh nóng lòng muốn được gặp em nhưng nghe nói em đi biển...” Chiều nay anh đến thành phố H nhưng không thấy Ngữ Yên đâu, nghe nói Trịnh Nhất Tiếu và Tiêu Ngữ Yên đang đi biển. Lúc đang rối rắm, bỗng nhiên anh nghĩ ra phương pháp bắt cóc này.

“Anh vội muốn gặp em để làm gì?” Ngữ Yên vẫn thờ ơ.

“Chuyện giữa anh và Vương Uý đã được giải quyết xong.” Anh nhìn cô, sự thờ ơ của cô suốt mấy ngày nay khiến anh nghẹt thở và anh hy vọng điều này sẽ thay đổi thái độ thờ ơ của cô.

Cô nhìn anh chằm chằm vài giây, làm khó người đàn ông nợ cô kiếp trước: “Thì sao, cũng không thay đổi được gì, người ta còn tưởng cô ta là bạn gái anh.”

Mặt Đằng Duệ tối sầm lại và hơi tức giận: “Vậy thì em còn muốn anh làm gì nữa? Em muốn anh tuyên bố trên báo là cậu chủ của tập đoàn Đằng thị đã chia tay với Vương Uý - con gái nhà họ Vương? Em đừng vô lý nữa được không?”

“Em vô lý, ai bảo ban đầu anh không nói cho em biết chuyện của anh và Vương Uý.” Ngữ Yên xoay người đi.

“Lúc đầu anh và Vương Uý cũng không có gì, anh nên nói gì đây?” Hai người cãi nhau đi về phía gian nhà tám góc, gian nhà này nằm trên một góc nhô ra của tảng đá cao, hướng ra biển. Phía dưới là bãi đá lớn, cách đó không xa là biển động.

Tiêu Ngữ Yên đứng bên ngoài gian nhà nhìn màn biển đen kịt, lông mày toát lên vẻ buồn bã, gió biển làm mái tóc dài bay bay, khăn choàng và quần áo tung bay theo ánh trăng mờ ảo nên trông càng mơ hồ hơn.

Đằng Duệ thấy vậy rất đau lòng, không còn tâm trạng cãi vã nữa, anh muốn ôm cô thật chặt vào lòng tận hưởng vị ngọt của tình yêu nên dịu giọng làm hoà: “Được rồi là lỗi của anh, đừng cãi nhau nữa được không?”

Anh đưa tay ra ôm vai cô, Ngữ Yên đẩy mạnh ra... Đúng lúc này dường như Đằng Duệ không ngờ rằng Ngữ Yên lại đẩy mạnh như vậy, mất thăng bằng rơi xuống tảng đá.

Ngữ Yên sửng sốt, cô hoảng sợ chạy đến mép đá, hét to: “Đằng Duệ, Đằng Duệ...” Tuy nhiên bên dưới tối không thấy gì, chỉ có tiếng sóng biển.

Cô sợ hãi nhìn xung quanh, đi quanh gian nhà... Cô hoảng loạn chạy đến bên dưới tảng đá. Dưới ánh trăng mờ nhạt, cuối cùng cô tìm thấy anh đang nằm bất động giữa những tảng đá lớn!

Cô chạy đến, anh nằm im nhắm mắt... Mặc cho cô véo mạnh hay lay anh rồi gọi nhưng anh vẫn không đáp lại. Cô hoảng sợ đè lên người anh hô hấp nhân tạo...

Cô đưa tay thăm dò mũi anh thì thấy hơi thở đã biến mất, đầu óc cô trống rỗng một hồi, cô khóc nghẹn:”Đằng Duệ, Đằng Duệ, đừng làm em sợ, anh không thể bỏ mặc em ở thế giới này ... “

Cô hốt hoảng tìm điện thoại trong túi xách: “Em sẽ gọi cấp cứ ngay, anh nhất định phải...” Cô run tay, thật lâu sau mới lấy điện thoại ra, run rẩy bấm gọi.

Thấy vở kịch đã gần xong, khóe miệng Đằng Duệ giật giật, vươn tay nắm lấy bàn tay đang quay số của Ngữ Yên, lăn qua đè cô xuống dưới: “Tại sao anh lại nỡ bỏ mặc em ở thế giới này chứ?”

Ngữ Yên giật mình, thật lâu sau mới tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười trước mặt, sau đó tức giận nói: “Anh lại trêu em!” Cô duỗi tay đánh anh.

Đằng Duệ mỉm cười để mặc cô đánh mình, nhìn giọt nước mắt còn đọng trên mắt cô, trong suốt như pha lê dưới ánh trăng, anh vươn tay lau nhẹ, vuốt tóc trên trán cô. Sự dịu dàng và tình cảm trong từng động tác khiến Ngữ Yên không thể tưởng tượng được đây là người bình thường thích độc đoán ngang ngược.

Cô lặng lẽ nhìn anh, cảm nhận được sự ấm áp từ vẻ ngoài lạnh lùng của anh; Sau cảnh tượng kinh hãi kia, cô chợt hiểu phải trân trọng mọi thứ trước mắt, mất anh cũng giống như mất đi trụ cột của cuộc sống và linh hồn. Cô đã biết mình yêu anh!

“Anh có bị thương ở đâu không?” Cô hỏi nhỏ.

“Không.” Anh lắc đầu.

“Chúng ta đi bệnh viện khám đi.”

“Không, em là liều thuốc tốt nhất của anh.” Nếu điều này có thể giải tỏa cơn giận và sự lạnh lùng của cô, anh rất sẵn lòng!

Anh từ từ cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi ửng hồng của cô, sau đó lưỡi anh thâm nhập vào môi cô, cô đáp lại sự dịu dàng của anh, ấm áp và ngọt ngào như t đóa hoa đang nở rộ...

Thật lâu sau, anh mới buông môi cô ra, đôi mắt ấy loé lên tia sáng nhè nhẹ, anh vén mái tóc đen của cô, nhìn gương mặt dưới ánh trăng đẹp như ngọc và đôi mắt đen sáng long lanh của cô: “Em là bạn gái của anh, sau này sẽ là vợ và là mẹ của con anh! Sau này em không được phép dây dưa với Vương Uý nữa.”

“Dạ.” Cô dịu dàng trả lời anh.

Mắt anh tươi cười, ngoan quá, đây là cô gái mà anh sẽ yêu thương đến hết đời này .