Chương 25: Ba mẹ hai bên

Chuyến đi lãng mạn ly kỳ đã kết thúc, vài ngày sau, ông Tiêu và bà Tiêu cũng từ Mỹ trở về làm Tiêu Ngữ Yên rất vui, cô nóng lòng muốn giao lại công ty cho ba mình để có thể sống cuộc sống tự do tự tại.

Nhưng Tiêu Diễn lại không vui, ông ấy ngồi trong phòng làm việc nhìn chồng tài liệu dày cộm trong tay rồi nhíu mày, hai công ty Tiêu Thị và Trịnh Thái hợp tác không lâu nhưng theo ghi chép cho thấy công ty Trịnh Thái đang nắm giữ quá nhiều cổ phần ở Tiêu Thị, điều này sẽ dễ dàng dẫn đến khủng hoảng.

Đạo lý đơn giản như vậy mà chẳng lẽ Trương Thư Hải sẽ không biết hay sao sao? Dã tâm của Trịnh Nhất Khiếu là gì? Tiêu Diễn dựa người vào ghế trầm tư, tiếp theo ông ấy chỉ có thể chú ý đến động thái của đối phương, không thể để cổ phần mất đi dễ dàng như vậy được bởi Tiêu Thị là tâm huyết cả đời của ông ấy.

Vài ngày sau, bóng dáng cao lớn của Đằng Duệ lại xuất hiện ở phòng khách nhà họ Tiêu, Tiêu Diễn và Lâm Tử Quân đều không giấu được vui mừng, họ rất hài lòng về chàng trai này, hơn nữa còn làm cho con gái họ thoát ra khỏi bóng tối của hôn nhân.

Nhưng khi Tiêu Diễn biết được Đằng Duệ chính là người thừa kế tập đoàn Đằng Thị ở Bắc Kinh thì ông ấy thầm kinh ngạc. Tập đoàn Đằng Thị? Là người có gia thế lớn, vậy thì Đằng Duệ là người thuộc giới thượng lưu Bắc Kính, ông ấy khá lo lắng nhưng đã giấu đi ngay.

Mãi đến khi Đằng Duệ và Tiêu Ngữ Yên tay trong tay lên lầu, ông Tiêu mới nhìn Lâm Tử Quân, thở dài: “Không biết nhà họ Đằng có làm khó Ngữ Yên không? Nếu không phải vì con gái chúng ta thích cậu ấy thì tôi thà gả con gái mình cho một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường còn hơn.”

“Tôi thấy Đằng Duệ không phải là người không có chính kiến, chỉ cần cậu ta chân thành với con gái mình, không để con bé bị oan ức là được.” Bà Tiêu an ủi, nói thật thì bà rất thích chàng rể tương lai này.

Trong phòng Tiêu Ngữ Yên, Đằng Duệ đi đi lại lại, nhìn lướt qua căn phòng, lần đầu tiên vào căn phòng này là anh đã leo từ ban công để vào, lúc đó không có thời gian kịp quan sát kỹ.

Nghĩ đến đây anh khẽ mỉm cười, thuận tay vuốt lên những phím đàn dương cầm bên tường, cô còn biết chơi đàn dương cầm à? Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghe cô nói, tám mươi phần trăm là có học nhưng không kiên trì, anh cười rồi lắc đầu, tiếp đến anh bỗng thấy một quyển album cũ trên giá sách, anh lấy nó xuống và lật xem một cách thích thú.

Tiêu Ngữ Yên đẩy cửa vào, đặt cốc nước lên bàn rồi nghiêng người: “Anh đang xem gì vậy?”

“Đây là Lăng Tuấn Ngạn?” Ánh mắt Đằng Duệ sắc như đao, chỉ vào cậu bé trên bức ảnh. Trong ảnh, ông bà Tiêu thời trẻ đang bế một đứa trẻ, bên cạnh còn có một cặp vợ chồng, người vợ rất xinh đẹp, khí chất tao nhã thanh lịch, đứng phía trước là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi.

Ánh mắt Tiêu Ngữ Yên khẽ rung động, cô hơi lúng túng: “Đúng vậy... Nghe mẹ em nói năm đó mẹ anh ta và mẹ em là bạn thân nhưng đến năm Lăng Tuấn Ngạn mười ba tuổi thì mẹ anh ta đã qua đời. Ba anh ta quá đau lòng nên bắt đầu sống lang thang, không ai biết ông ấy đang ở đâu.”

“Ồ...” Mắt anh hơi tối sầm, anh nheo mắt lại định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ lầm bẩm một câu: “Hai người là thanh mai trúc mã.” Sau đó anh xếp cuốn album lại để sang một bên, khẽ nhíu mày, giọng lạnh như băng: “Anh không thích thấy anh ta xuất hiện ở chỗ của em.”

“Được được được, em sẽ mang quyển album này đến phòng sách của ba, được chưa?” Đôi mắt đen nhánh của cô tươi cười, xoa dịu mọi chuyện, cô cảm thấy hình như anh đang ghen.

Mặt anh dịu đi, anh vươn tay choàng qua lưng cô, cúi đầu khẽ hôn lên tóc cô: “Có nhớ anh không?”

“Không nhớ.” Cô gái nũng nịu.

“Không nhớ sao?” Ngay lúc đó anh siết chặt eo của cô, tay kia ngửa đầu cô ra phía sau để cô ngẩng mặt lên, đối diện với gương mặt đẹp trai bá đạog của anh, chỉ có điều đôi mắt sắc bén đang ánh vẻ dịu dàng, môi cong lên, cô còn chưa kịp nói gì thì đôi môi ấy đã áp chặt vào đôi môi anh đào của cô.

Đầu lưỡi của anh mạnh mẽ thâm nhập luồn qua răng cô, chiếm lấy hết sự dịu dàng trong cô, cảm giác ngọt ngào thơm ngát ấy làm anh mê đắm. Cô dần tan chảy trong sự dịu dàng mạnh mẽ của anh, cũng nhẹ nhàng đáp lại.

Ngay lúc này thế giới trở nên yên lặng.

Một hồi lâu, khi nghe hơi thở cô dần nặng nề hơn anh mới buông đôi môi ra, trán anh chạm vào trán cô, giọng nói trầm thấp từ tính: “Bây giờ nhớ anh chưa?”

“Nhớ...” Cô ngoan ngoãn trả lời: “Nhớ đã mười ngày rồi” .

Mắt anh dịu dàng như hoa nở: “Hai ngày nữa anh sẽ đưa em đến gặp ba mẹ anh.”

“Dạ.” Cô trả lời dịu dàng

Tối hôm đó Đằng Duệ thông báo anh sẽ đưa Tiêu Ngữ Yên đến gặp ba mẹ anh, sau đó quyết định ngày cưới.

Ông Tiêu đang dùng bữa bỗng dừng lại, ông ấy không nói gì, không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng ông ấy hơi lo lắng.

Đằng Bân và Lý Lan nhận được cuộc gọi từ con trai nói rằng hai ngày sau sẽ đưa bạn gái về nhà.

Mặt Đằng Bân tối sầm lại, hét vào điện thoại: “Đằng Duệ, ba đã cảnh cáo con ngoại trừ Vương Úy thì những cô gái khác đừng hòng bước vào căn nhà này, con bỏ cuộc đi. Ba mẹ sẽ không gặp cô ấy đâu.”

“Tùy ba, vậy thì chúng con sẽ tự kết hôn, đừng trách tại sao con không nói cho hai người biết.” Đằng Duệ lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại. Đối với anh mà nói thì đưa về gặp ba mẹ chỉ là một hình thức, thích thì thôi còn không thích thì cũng phải thích, quan trọng chỉ cần Đằng Duệ thích là được.

Lý Lan yên lặng ngồi kế bên cau mày, tính tình đứa con trai này giống hệt ông nội của nó, khi đã quyết định thì chắc chắn sẽ không nhân nhượng. Bà nhớ vào một đêm của nhiều năm trước, Đằng Duệ vì một cô gái mà đóng sầm cửa lại bỏ đi, từ đó dọn ra ngoài ở riêng, quan hệ gia đình trở nên lạnh nhạt.

“Chúng ta gặp mặt bạn gái của nó đi.” Lý Lan khẽ nói với Đằng Bân.

Nhà họ Đằng sống trong khu biệt thự sang trọng bậc nhất của Bắc Kinh, kín cổng cao tường, cánh cổng sắt lạnh lẽo và u ám. Bên trong có sân vườn, bể bơi, hòn non bộ, ở giữa là một tòa nhà ba tầng phong cách Châu Âu, chia thành tòa chính và phụ, cửa lớn quay về hướng Nam, phía trước có mái hiên, hai bên có hai cây cột phong cách sang trọng.

Khi xe của Đằng Duệ vừa dừng, một số người giúp việc mặc đồng phục chạy ra mở cổng, xe anh ta từ từ tiến vào trong dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người. Sau đó Tiêu Ngữ Yên nghe một tiếng “rầm”, cánh cửa sắt khổng lồ phía sau đã khép lại.

Lúc này Tiêu Ngữ Yên mới cảm nhận được nhà họ Đằng không hề bình thường, bỗng nhiên cô có cảm giác sự chèn ép đang bao trùm tứ phía, một áp lực vô hình nào đó khiến cô thấy khó thở, cơ mặt cô trở nên căng thẳng và sâu trong đôi mắt đen nhánh ánh lên một nỗi sợ, cô nhớ đến nỗi phiền muộn của ba mình.

Đằng Duệ cảm nhận được sự căng thẳng của cô, ánh mắt mỉm cười dừng xe lại, cúi đầu hôn lên má cô: “Em đang lo gì thế? Cứ như nàng dâu xấu xí sắp phải ra mắt ba mẹ chồng, nhưng em đâu có xấu.”

Cô nhìn anh, như thể tìm thấy can đảm và sức mạnh.