Chương 30: Hai người đàn ông

Nửa tiếng đồng hồ sau, có rất nhiều người mặc thường phục ra vào các biệt thự trên sườn núi, mặt khác đội điều tra cũng bắt đầu tiến hành điều tra bí mật trên toàn thành phố, và nếu cần thiết anh sẽ phát động một cuộc tìm kiếm trên diện rộng.

Xe Đằng Duệ dừng dưới chân núi, anh ngồi trong xe yên lặng, cau mày, một tay đặt trên vô lăng, tay kia cầm điếu thuốc rít từng hơi một, lính của anh đã được đào tạo bài bản trong quân đội, anh muốn tìm cô bằng tốc độ nhanh nhất.

Quả nhiên không lâu sau, một thanh niên cao lớn chạy tới đứng bên ngoài cửa sổ chào anh, anh nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén, uy nghiêm quát lên: "Nói nhanh" .

"Trưa nay có người nhìn thấy một vụ tai nạn ô tô trên đường núi, hình như cô gái đó là cô Tiêu" .

Tay cầm điếu thuốc của Đằng Duệ run lên, đáy mắt âm u, anh cố nén giọng nói đầy yếu ớt và run rẩy: "Bây giờ người đang ở đâu ?"

"Đã có người đưa đi bệnh viện rồi" .

"Lập tức kiểm tra xem đang ở bệnh viện nào." Người đàn ông không thể ngồi yên được nữa, anh đẩy cửa bước xuống xe và ném điếu thuốc trong tay.

Thoáng chốc đã có đáp án, Đằng Duệ làm động tác giải tán rồi vội vã lái xe đi. Xe phóng thẳng đến bệnh viện gần khu biệt thự, anh vội vã xuống xe lao vào bên trong.

Cuối cùng cũng tìm được phòng bệnh, Đằng Duệ đẩy cửa vào nhưng ngay lập tức anh choáng váng, sự lo lắng trên khuôn mặt anh được thay thế bằng sự bàng hoàng và tức giận.

Anh nhìn thấy bên trong phòng bệnh, Tiêu Ngữ Yên đang ngồi tựa vào giường, Lăng Tuấn Ngạn đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường bệnh cầm bát nhỏ, tay kia cầm thìa đút vào miệng Ngữ Yên. Anh ta cười cưng chiều và Ngữ Yên cũng khẽ mỉm cười

Khoảnh khắc hai người nhìn thấy Đằng Duệ vội vã đẩy cửa bước vào và khuôn mặt biến sắc của anh, nụ cười của Lăng Tuấn Ngạn biến mất ngay, thay vào đó là lạnh lùng nhìn người đàn ông vừa bước vào cửa, nụ cười dịu dàng của Ngữ Yên cứng lại, thờ ơ nhìn người đàn ông ở cửa.

Khói mù trong mắt Đằng Duệ bốc lên, ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn thẳng vào hai người trước mặt: Tôi lo lắng tìm kiếm khắp nơi còn cô ấy đang ở cùng người đàn ông này.

Nhưng thoáng chốc anh đã thấy những vết bầm tím trên cánh tay và bàn chân cô, đôi mắt sắc bén mờ đi, anh sải bước đến bên giường bệnh và ngồi xuống.

Anh nhíu chặt mày, cúi đầu xuống, giơ tay sờ lên các vết bầm, giọng trầm ấm: "Ngữ Yên, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sao em lại lên núi một mình?"

Ngữ Yên nhẹ nhàng nhìn anh, cụp mắt xuống, một lúc sau cô khẽ nói: "Không có gì, em ra ngoài đi dạo không cẩn thận bị một chiếc xe làm trầy xước." Thật ra cô biết rất rõ do Lý Lan muốn cô tránh xa con trai của bà ta ra. Sau khi nói chuyện với bà ta xong, cô gọi tài xế đưa về nhà nhưng anh ta lại để cô một mình ở chân núi thì cô đã hiểu nhưng đó là mẹ của Đằng Duệ, cô không muốn gây thêm hiềm khích.

"Sao lại bất cẩn như vậy?" Mắt anh u tối, anh ngẩng đầu nhìn lọ thuốc trên tủ đầu giường đọc hướng dẫn sử dụng: "Anh bôi thuốc cho em.”

"Đã bôi rồi" Giọng cô trầm xuống.

"Bôi thêm chút nữa." Anh cố chấp lấy bông gòn trong tủ ra và bắt đầu cẩn thận bôi lên vết thương cho cô, cô cũng không phản kháng để yên cho anh bôi thuốc.

"Đau lắm đúng không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

"Không sao" Giọng cô nhỏ như tiếng mũi kêu.

"Còn đau ở chỗ nào nữa không ?"

"Không có" Cô ngập ngừng.

Anh thở phào nhẹ nhõm, đặt lọ thuốc và bông gòn xuống, khi ngước mắt lên anh thấy ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh của cô. Mắt anh chuyển động, lòng thấy bất an, lại âm trầm như trước. Anh quay đầu nhìn về phía Lăng Tuấn Ngạn, từ khi anh bước vào Lăng Tuấn Ngạn vẫn ngồi im không nói gì, tay vẫn cầm bát canh.

Lăng Tuấn Ngạn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, anh vẫn không nói gì.

Khói mù trong đáy mắt Đằng Duệ nhanh chóng tan ra, anh quay đầu nhìn cô: "Đi thôi, chúng ta đổi bệnh viện khác" .

"Không cần đâu" Cô lạnh nhạt nói.

"Tại sao?" Đằng Duệ kinh ngạc nhìn cô, anh vươn tay chỉ vào người đàn ông kia: "Vì anh ta?" Anh muốn nói rằng vì người đàn ông đó mà cô chợt lạnh lùng với anh.

Ngữ Yên ngẩng đầu nhìn sự thất vọng trong mắt anh, tim cô mềm ra, cô mím môi khẽ giải thích: "Không phải.”

Đôi mày cau có của Đằng Duệ giãn ra một chút, u ám trong mắt cũng dần tiêu tán, anh cúi đầu nói: "Đi thôi" Anh vươn tay ra bế lấy Ngữ Yên lên và sải bước đi. Nhưng không ngờ hành động này của anh lại khiến cô đau, mặt cô tái xanh, nhíu mày thở sâu, trán lấm tấm mồ hôi.

"Bỏ cô ấy xuống" Lăng Tuấn Ngạn phẫn nộ, anh ta nhìn người đàn ông bá đạo chằm chằm: "Anh đang làm cô ấy đau, chân trái cô ấy đã bị gãy.”

"Gãy xương?" Đằng Duệ sửng sốt, anh kinh ngạc nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, tất cả những âm trầm u ám đều tiêu tan. Anh bắt đầu thấy đau cho cô, cẩn thận điều chỉnh lại tư thế cố gắng để không chạm vào chân bị thương của cô. Một lúc sau anh nói: "Chúng tôi sẽ tìm một chuyên gia chuyên về chỉnh hình.”

Nói xong Đằng Duệ bế Ngữ Yên đi thẳng ra cửa như thể Lăng Tuấn Ngạn không hề tồn tại, ánh mắt Ngữ Yên nhìn về phía Lăng Tuấn Ngạn đang ngồi ở đầu giường, cô thấy được vẻ mặt đau đớn và bất lực của anh ta, lòng cô hơi đau nhói, mắt âm u.

Lăng Tuấn Ngạn chỉ có thể bất lực nhìn Ngữ Yên rời đi trong vòng tay Đằng Duệ, anh ta thấy Ngữ Yên cũng nhìn về phía mình, nhìn thấy sự oán hận trong mắt cô, trái tim anh ta chợt rung lên.

Lăng Tuấn Ngạn bay đến Bắc Kinh vào tối qua, chỉ mới chiều qua anh ta còn tổ chức cuộc họp cấp cao của tập đoàn Lăng Thị thảo luận về việc chuyển Lăng Thị sang Mỹ. Đúng lúc đó thư ký vội vàng cầm một lá thư nặc danh đưa cho anh ta, vừa thấy phong thư, anh ta tức giận xé toạc phong thư.

Trong một phòng hội nghị lớn đầy yên tĩnh, mọi người nhìn thấy sắc mặt vị tổng giám đốc nghiêm nghị trở nên tái nhợt, mím chặt môi, dường như lá thư trong tay hơi run lên, máu sôi sục.

Đêm đó anh ta bay đến Bắc Kinh để tìm nơi ở của Đằng Duệ.