Chương 1

“Pằng…”

Một tiếng súng đột ngột vang lên.

Trái tim của Tô Trĩ Yểu bất chợt nảy lên một cái, chiếc kem chưa kịp bóc vỏ rơi từ trên tay xuống mặt đất. Trong lúc cô hoảng loạn muốn trốn chạy, chân không cẩn thận vướng vào chân đàn Piano, ngã lăn ra đất.

Chân bị trẹo không đứng lên được.

Đèn trong phòng đã tắt, tối tăm mịt mù, chỉ có mấy bóng đèn màu sắc nhạt nhòa như có như không treo trên cây thông noel cạnh góc tường. May mà bóng đèn cảm ứng ngoài sân của biệt thự vẫn sáng, ánh sáng vàng chiếu lên lớp tuyết dày trên bãi cỏ, hắt vào cửa sổ sát mặt đất. Tấm kính ánh lên ánh sáng mờ ảo khiến căn phòng được thắp sáng thêm vài phần.

Nhưng cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua một cách khó khăn.

Cùng với ánh sáng phản chiếu từ con dao Thụy Sĩ quân dụng dính đầy máu bị vứt dưới sàn nhà.

Cách một chiếc ghế sofa làm bằng da màu nâu, người đàn ông đẩy người đã không còn động tĩnh trên thân mình ra, chậm rãi chống đất đứng dậy, một tay đưa lên cổ áo sơ mi, tùy ý chỉnh lại một chút.

Bên ngoài cửa sổ sát đất còn có những hạt tuyết trắng xóa bay xuống, tất cả mọi thứ đều bị băng tuyết như ngọc điêu khắc.

Tuyết lại bắt đầu rơi rồi.

Tay trái của người đàn ông cầm một khẩu súng đặt bên người.

Bông tuyết lớn thi nhau rơi dưới ánh đèn vàng làm nền cho anh. Anh đứng trong màn đêm tĩnh lặng, dáng người cao lớn, thẳng tắp, khí thế lạnh băng như tử thần, chỉ để lại một chiếc bóng chân dài vai rộng.

Một phút trước, anh đã dùng khẩu súng này bắn thủng tim người đang nằm trên đất đó.

Trong căn biệt thự yên tĩnh đến có chút đáng sợ, Tô Trĩ Yểu nín thở, sau trận vật lộn kịch liệt có thể nghe rõ đó, người đàn ông kia thở hổn hển, vừa dồn dập vừa nặng nề.

Anh quay đầu lại, chú ý tới cô đang ngồi xổm cạnh chiếc đàn Piano.

Tiếng giày da nam nện trên sàn nhà, từng bước từng bước chậm rãi vang lên.

Anh qua tới đây rồi…

Càng lúc bóng đen đó càng tiến lại gần, đến hít thở Tô Trĩ Yểu cũng không dám, tim đập nhanh đến mức sắp rơi cả ra ngoài.

Bài nhạc piano kiểm tra cuối kỳ có độ khó rất cao, cô chỉ có thể nhân dịp vợ giáo sư mời cô đến nhà chơi, tiện thể nhờ vị giáo sư đó chỉ dạy kỹ năng diễn tấu cho mình. Kết quả là trong biệt thự xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, giáo sư và vợ thầy ấy đều không có ở nhà.

Thậm chí cô còn tận mắt chứng kiến hiện trường nổ súng ngay trong đêm giáng sinh, trong buổi tối sinh nhật mười tám tuổi của mình.

Những thứ bản thân mình không biết là những thứ đáng sợ nhất.