Chương 8

Tô Trĩ Yểu cong mắt, cười nhưng không nói.

Quả nhiên… lại là nụ cười quen thuộc khiến người ta không thể từ chối này…

Giả vờ ngoan ngoãn, âm thầm lôi kéo người khác bằng khuôn mặt xinh đẹp ấy.

Là những thứ cô giỏi nhất.

Tiểu Nhung gãi đầu, lo lắng xem phải ăn nói với công ty như thế nào, không phối hợp với thông báo sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

Cô ấy muốn nói thêm nhưng thấy cô không hề chú ý, trong đầu Tiểu Nhung xuất hiện một hàng chữ “Nếu không chơi đàn cho tốt sẽ phải về nhà thừa kế gia sản”.

Được rồi.

Đây không phải là chuyện mà tầng lớp người được trả lương như cô ấy phải lo lắng.

“Em có thể thua, cũng không sợ mất mặt.” Giọng nói Tô Trĩ Yểu vẫn nhẹ nhàng như cũ, cô bất lực nói. Cô cắn một miếng kem, nhìn về chân trời xa xa.

Tiểu Nhung nhìn góc nghiêng của cô, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Giây phút đó, Tiểu Nhung cảm thấy trước mặt cô ấy lúc đó là một chú chim bị nhốt trong chiếc l*иg vàng, ngẩng đầu nhìn lên trời tuyết mênh mông. Có một nỗi bi thương đang chảy dài trong đôi mắt, có cầu mong nhưng lại không có gì để mong đợi, không nơi nào để nương tựa.

Tâm tư của Tiểu Nhung rất mẫn cảm, hiểu được rằng cô hoàn toàn đang bị công ty bồi dưỡng theo chiều hướng trái ngược, cô ấy không nhịn được mà đau lòng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Yểu Yểu, hay là em nói với giám đốc Tiểu Trình đi, mở rộng điều khoản hạn chế không cho phép hợp tác riêng này. Nếu vậy, sau này em thích hoạt động liên quan đến piano hoặc thi đấu âm nhạc, chúng ta có thể tự mình đi bàn bạc.”

Tô Trĩ Yểu quay đầu cười một cái: “Không cần đâu.”

Cô và truyền thông Trình Ngu ký hợp đồng hợp tác toàn diện, là do năm đó cha cô thay cô ký, lúc đó cô còn chưa thành niên.

Có nhiều công ty quản lý đa quốc gia về âm nhạc chất lượng cao như vậy, cứ nhất quyết phải ký với truyền thông Trình Ngu chuyên về bồi dưỡng nghệ sĩ thần tượng. Tô Trĩ Yểu thật sự không hiểu ban đầu cha cô nghĩ gì.

Nhưng không sao.

Bây giờ cô đã trưởng thành rồi, cũng đã tốt nghiệp, đang đi trên con đường hủy bỏ hợp đồng với Trình Ngu.

Tiểu Nhung nghi ngờ, thấy cô không muốn nói nhiều nên không dám thêm, chỉ lẩm bẩm, tiến lên chỉnh lại áo lông chồn trắng trên người Tô Trĩ Yểu: “Tuyết dày hơn rồi, sao chú Dương còn chưa tới vậy?”