Chương 1: Lục Thời

Editor: Tuế Tuế

Giữa hè.

Hơi nóng bốc lên từ đầu ngón chân, màu vàng nóng bỏng bao phủ cả mùa hè.

Những con chim bay lượn trên không trung, cuối cùng đáp xuống một chỗ tại cửa nhà hát.

Xuyên qua một tấm kính thủy tinh hoa văn chạm trổ, có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp.

Cô gái chĩa mũi chân xuống đất, chiếc váy dài xa hoa tinh tế chậm rãi xòe ra trên không trung theo những động tác của cô, giống như bông hoa hồng nở rộ sau cơn mưa, tươi đẹp mà mỹ lệ.

Tiếng đàn du dương vang vọng trong nhà hát, càng làm nổi bật dáng múa nhẹ nhàng của cô gái.

Xoay tròn, rồi nhảy.

Tay áo rộng thùng thình nhảy múa trong không trung, giống như được tiếp nhận một luồng sức mạnh nào đó.

. . . . . .

Điệu múa kết thúc, trước hết dưới khán đài im lặng hai giây.

Sau đó là tiếng vỗ tay vang dội.

Hôm nay là cuộc thi vũ đạo Nam Thành, các tuyển thủ dự thi đều được lựa chọn kỹ lưỡng từ khắp nơi trên cả nước.

Là tuyển thủ có triển vọng nhất, Thẩm Tinh Hòa không ngoài dự đoán nhận được danh hiệu cao nhất.

Đúng như mong đợi.

Sau khi kết thúc bình chọn, bố mẹ của Thẩn Tinh Hòa đều bị người thân và bạn bè tốt vây quanh.

“Vẫn là lão Thẩm có phúc, Tinh Hòa mới bao nhiêu tuổi mà đã giỏi như vậy, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ rộng mở.”

“Đúng thế, tôi nghe nói chủ tịch Hiệp hội vũ đạo Nam Thành còn liên lạc với hai người, nói là muốn nhận Tinh Hòa làm học trò, việc này có thật hay không vậy?”

“Chủ tịch hiệp hội vũ đạo ư, chẳng phải là Trần Vi hay sao? Cô ấy đã nhiều năm không nhận học trò rồi, Tinh Hòa thực sự rất may mắn...”

Có rất nhiều người tới đây chức mừng, trong mắt mọi người đều để lộ ra sự kính trọng và ngưỡng mộ.

Đó là điều hiển nhiên rồi.

Từ ba tuổi Thẩm Tinh Hòa đã bắt đầu học múa.

Khi những đứa trẻ khác đang nghịch bùn, đang xem TV, thỏa thích tận hưởng tuổi thơ của mình, Thẩm Tinh Hòa trải qua tất cả trong phòng luyện.

Không để lãng phí và lười biếng một ngày nào.

Tài năng và sự nỗ lực đã tạo ra tất cả những gì Thẩm Tinh Hòa có ngày hôm nay.

Người ta bội phục hơn là ghen tị với những thành tích hiện tại của Thẩm Tinh Hòa.

Tiếng chúc mừng không ngớt.

Mẹ Thẩm mỉm cười cảm ơn từng người.

Sau đó, bà thoát khỏi sự bao vây của mọi người, đi đến hậu trường, báo tin tức tốt này cho Thẩm Tinh Hòa biết.

“Mãn Mãn, mẹ vừa bàn bạc với bố con, ngày kia sẽ đưa con đi gặp cô giáo Trần.”

Mãn Mãn là tên mụ của Thẩm Tinh Hòa, là do mẹ Thẩm đặt, có nghĩa là mỹ mãn sum vầy.

Thẩm Tinh Hòa cong mày nhận lấy cốc nước mẹ đưa cho, rồi mỉm cười nói đồng ý.

Đáng tiếc là lại không như mong muốn.

Không ai ngờ rằng, trên đường đi gặp Trần Vi, một chiếc xe tải lao thẳng về phía xe của nhà họ Trần.

Tài xế đã lái xe sau khi uống rượu.

Trong khoảnh khắc chiếc xe tải lao tới, mẹ Thẩm ngồi ở phía sau ôm lấy Thẩm Tinh Hòa đang ở bên cạnh theo bản năng.

Đôi mắt trừng lớn của mẹ lại là hình ảnh cuối cùng với Thẩm Tinh Hòa.

Và sau đó ——

Thế giới của Thẩm Tinh Hòa ầm ầm sụp đổ.

Hơn một nghìn cân thép xuyên qua cửa sổ, nghiền qua người mẹ Trần một cách tàn nhẫn.

Các mảnh kính vỡ của cửa sổ rơi xuống đất.

Thời gian giống như bánh răng, đột ngột dừng lại ngay lúc này.

Những hình ảnh trước mắt Thẩm Tinh Hòa bắt đầu xuất hiện các vết nứt, chỉ còn lại những mảnh vỡ nhỏ phản chiếu ánh sáng rực rỡ của mùa hè, chiếu thẳng vào hai mắt của Thẩm Tinh Hòa một cách không thương tiếc.

Mí mắt rất nặng, rất nặng.

Tiếng kinh hô, tiếng hét chói tai.

Rất nhiều âm thanh vang lên bên tai mình.

Ánh mặt trời chói chang xuyên qua những tầng mây, Thẩm Tinh Hòa có thể cảm thấy thép trên người đã được chuyển ra, cuối cùng nhịp tim đập dồn dập trong l*иg ngực cũng trở lại bình thường.

Chỉ là vẫn không đủ để thở.

Hơi thở dần dần chậm lại.

Giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Thẩm Tinh Hòa chỉ kịp nhìn thoáng qua khuôn mặt nhầy nhụa máu thịt của mẹ.

Có người đang cố tách mẹ ra khỏi trên người mình.

“Mẹ...”

Thẩm Tinh Hòa ngơ ngác nâng tay lên, dù dùng hết sức lực, cô cũng chỉ nâng được đầu ngón út lên.

Góc áo của mẹ nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay mình.

Có máu tươi nhỏ giọt trên gương mặt của Thẩm Tinh Hòa, dính dính nhớp nhớp, không thể phân biệt được đó là máu của ai.

Cơ thể Thẩm Tinh Hòa hoàn toàn rã rời, cô cảm thấy choáng váng.

Thế giới hoàn toàn bị đảo lộn.

Trước mắt là một vùng tối tăm, những tòa nhà quen thuộc khi xưa bắt đầu trở nên xa lạ, vặn vẹo.

Khó có thể phân biệt.

Thẩm Tinh Hòa vùng vẫy rồi trừng mắt nhìn, muốn gạt sạch những chướng ngại trước mắt.

Tiếc là cũng chỉ tốn công vô ích.

Lúc này, sức lực đã hoàn toàn cạn kiệt, ngón tay được nâng lên một cách gian nan cũng chậm rãi buông xuống trên không trung.

Sau đó, tất cả ý thức không còn nữa.

Thẩm Tinh Hòa hoàn toàn rơi vào mê man.

Tiếng còi thật dài của xe cứu thương như tấm màn che đậy thảm kịch này.

Thẩm Tinh Hòa chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân cô còn chưa kịp đón sinh nhật mười lăm tuổi, đã phải từ biệt sân khấu trước tiên.

Và cũng từ biệt, bố mẹ của mình.

. . . . . .

Những chú chim ngoài cửa sổ vẫn hót như trước, khơi gợi một vùng ánh sáng rực rỡ.

Đột nhiên tỉnh lại khỏi ác mộng, Thẩm Tinh Hòa vẫn chưa hoàn hồn.

Chiếc bàn gỗ cô đang nằm úp sấp đã cũ và dễ dàng nứt ra, tiếng kẽo kẹt miễn cưỡng đưa Thẩm Tinh Hòa trở về thực tại.

... Cô không còn ở Nam Thành nữa rồi.

Sau khi tai nạn xảy ra, truyền thông Nam Thành đổ xô đến bệnh viện như ong vỡ tổ.

Vừa lên án tài xế gây ra tai nạn, đồng thời tỏ vẻ tiếc hận đối với những chuyện xảy ra với Thẩm Tinh Hòa.

“Đáng tiếc thật, hạt giống tốt như vậy, nếu không có những chuyện bất ngờ xảy ra, chắc chắn con bé sẽ là người đứng đầu trong vũ đạo Nam Thành.”

“Đúng là rất đáng thương, tôi nghe nói ngày đó họ muốn đi gặp Trần Vi. Trần Vi là ai chứ, được trở thành học trò của cô ấy, sau này còn phải lo không có đường ra à?”

“Tôi nghe nói trong nhà cũng chỉ còn lại bà nội con bé, tên tài xế gây tai nạn kia lại bỏ chạy, tiền thuốc men này... Hầy, bây giờ cô gái nhỏ ngay cả nói cũng không thể nói, không biết khi nào mới có thể hồi phục.”

Những tiếng thở dài liên tiếp đã trở thành thái độ bình thường hằng ngày đối với Thẩm Tinh Hòa.

Đây là điều trước đây cô chưa từng gặp qua, chưa từng nghe qua.

Dưới ánh mắt đồng tình và thương hại của mọi người, Trầm Tinh Hòa ngây người ở bệnh viện khoảng hơn một tháng.

Sau đó, dưới lời đề nghị của bác sĩ, cô trở về quê với bà nội.

Sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ giản dị, khẽ khàng hiện lên trên đầu ngón tay của Thẩm Tinh Hòa.

Cô chậm rãi giật giật ngón tay, lông mi dài của cô gái rũ xuống dưới mí mắt.

Yên tĩnh giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Cô dời mắt, cuối cùng dừng lại trên đầu gối của mình.

Tai nạn đã qua bốn mươi lăm ngày, nhưng đối với Thẩm Tinh Hòa mà nói, lại giống như ngày hôm qua.

Cô vẫn nhớ rõ những lời dặn dò của mẹ trước khi ra cửa, nhớ rõ vì muốn làm cho mình thả lỏng, bố đã đặc biệt ra nơi đối diện đường phố để mua cho Thẩm Tinh Hòa món cháo tam thất mà cô yêu thích.

Rõ ràng tất cả mọi chuyện đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Rõ ràng, chỉ còn một bước nữa thôi là cô có thể chạm đến giấc mơ của mình.

Giấc mơ đẹp đã nằm trong tầm tay, nhưng lại vỡ òa trong nháy mắt.

Bố mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, Thẩm Tinh Hòa cũng bắt đầu kiếp sống trên xe lăn.

Trên đùi cô còn được phủ một lớp vải lông, nói chung là do bà ngoại Chu Lan đã giúp cô che lại.

Đầu ngón tay Thẩm Tinh Hòa vuốt ve lớp lông tơ trên tấm vải.

Xúc cảm rất nhẹ cuối cùng cũng khiến cho Thẩm Tinh Hòa tìm thấy một ít bằng chứng chứng minh rằng cô còn sống.

Từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, chỉ cần Thẩm Tinh Hòa nhắm mắt lại, ác mộng ngày hôm đó sẽ tái diễn.

Trang sinh hiểu mộng(*)

(*) Trang sinh hiểu mộng: Theo “Trang Tử - Tề vật luận” 庄子 - 齐物论, Trang Chu 庄周 nằm mộng thấy mình hoá thành bướm. Tỉnh dậy không biết trong giấc mộng Trang Chu hoá bướm, hay bướm hoá Trang Chu.

Nhiều lúc, Thẩm Tinh Hòa không thể phân biệt rõ đâu là mơ đâu là thật.

Cô rất hy vọng vụ tai nạn xe cộ ngày hôm đó chỉ là một cơn ác mộng của mình, sau khi tỉnh lại, mọi thứ vẫn ở vị trí cũ.

Cô vẫn còn ở trước bàn ăn chờ bố mua cháo tam thất cho cô, mẹ vẫn ở trong phòng khách là áo sơ mi cho cô.

Tiếc là không phải.

Lông mi của Thẩm Tinh Hòa khẽ nhúc nhích, vết bầm trên cánh tay vừa biến mất.

Bởi vì nó ở gần khuỷu tay, Thẩm Tinh Hòa lại mặc áo dài tay, cho nên Chu Lan vẫn không phát hiện ra.

Tiếng chim oanh và côn trùng kêu vang ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp đầu chiều khiến người ta buồn ngủ.

Không bao lâu sau, một vết bầm khác xuất hiện trên cánh tay của Thẩm Tinh Hòa.

Cảm giác đau đớn quen thuộc ập đến.

Thẩm Tinh Hòa lặng im kìm nén cảm xúc nơi đáy mắt.

Lại nhẹ nhàng, rồi nhẹ nhàng thở ra.

Giống như chỉ có như thế, cô mới có thể phân biệt được mộng tưởng và hiện thực.

Không giống như Nam Thành, Hải Thành chỉ là một thành phố nhỏ.

Nơi này là quê cũ của Chu Lan, bình thường chỉ trở về vào dịp lễ tết mừng năm mới, và sống ở đó một khoảng thời gian.

Nhịp sống của thành phố nhỏ luôn thong thả và thoải mái.

Ngay cả Chu Lan cũng có rất nhiều thời gian nhàn rỗi.

Vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Chu Lan bắt đầu nấu canh xương bò.

Từ sau khi gặp chuyện không may, ngày nào Chu Lan cũng thay đổi các món ăn để bồi bổ cho cháu gái nhỏ.

Nếu không có khả năng quay lại sân khấu, điều duy nhất Chu Lan mong đợi chính là Thẩm Tinh Hòa có thể đứng dậy từ trên xe lăn.

“Tinh Hòa.”

Chu Lan lau tay vào tạp dề, tươi cười thân mật hòa nhã, rồi gõ cửa đi vào.

“Hôm qua bà nhờ cô hàng xóm mua lươn giúp bà, cháu đến lấy giúp bà nội, được không?”

Dù sao Chu Lan cũng đã lớn tuổi, nơi này lại là nông thôn, mua đồ ăn và các thứ không thuận tiện như ở thành phố.

Cho nên Chu Lan đành nhờ một cô ở nhà họ Lục bên cạnh giúp đỡ.

Mí mắt của Thẩm Tinh Hòa khẽ nhúc nhích, những ngón tay đang đặt trên đầu gối cuộn lại.

Một lúc sau, dưới ánh mắt tha thiết của Chu Lan, cô mới chậm rãi gật đầu.

Cô biết được tâm tư của Chu Lan.

Chẳng qua bà chỉ muốn cho Thẩm Tinh Hòa tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn.

Dù sao Thẩm Tinh Hòa bây giờ... đến cả nói cũng nói không nên lời.

Cổ họng phát ra những âm thanh trúc trắc, Thẩm Tinh Hòa mở miệng thì thào, cuối cùng cũng không thể phát ra một chút âm thanh nào.

Cô thất vọng cúi đầu, đầu ngón tay nắm chặt lại cho đến khi lòng bàn tay cảm thấy đau.

Bác sĩ nói bệnh tâm lý đã ngăn trở tiếng nói.

Bệnh tâm lý, mấu chốt là ở trên người mình, không ai có thể giúp Thẩm Tinh Hòa.

Xe lăn phát ra tiếng động không nhỏ trên sàn nhà gỗ.

Thẩm Tinh Hòa điều khiển xe lăn một cách xa lạ, chậm chạp đi sang nhà bên cạnh.

Chu Lan đã nhắc qua với Thẩm Tinh Hòa, nhà đang sống cách vách chính là gia đình bà nội Lục, còn có một cô làm cơm gọi là mẹ Lưu.

Nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày của Chu Lan, chính là nhờ mẹ Lưu mua giúp.

Bình thường trong nhà bà nội Lục cũng chỉ có ba người.

Nhưng mà gần đây đang nghỉ hè cho nên cháu trai nhỏ của bà nội Lục cũng ở đây.

Nguyên liệu nấu ăn được treo ở cổng sân.

Túi mua hàng màu trắng sạch sẽ và rất dễ thấy.

Ánh nắng chói mắt đổ xuống từ trên đỉnh đầu, trắng trợn chiếu lên người Thẩm Tinh Hòa.

Thẩm Tinh Hòa chậm rãi ngẩng đầu lên.

Vị trí móc treo không cao, rất vừa tầm tay.

Cả sân yên tĩnh, chỉ có mỗi ánh nắng làm bạn.

Nhưng khi vừa đưa tay lên, Thẩm Tinh Hòa đột nhiên giật mình dừng lại.

Dưới giàn nho trống không, lúc này lại xuất hiện một người.

Có lẽ là nghe thấy tiếng xe lăn, cậu thiếu niên cũng quay đầu theo.

Mũ lưỡi chai màu đen đã ngăn cản ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu, trong tay cậu thiếu niên còn cầm một chiếc quạt hương bồ không hợp thời.

Thấy Thẩm Tinh Hòa, rõ ràng khóe môi của cậu thiếu niên khẽ cong lên.

Cậu hơi nhướng mày, khẽ cúi người, lúc này, trong đôi mắt vốn bình tĩnh không gợn sóng lại xuất hiện ý cười nho nhỏ.

“Cậu là... Mãn Mãn sao?”

“Chào cậu, tôi là Lục Thời.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nghiệt duyên bắt đầu từ đây.