Chương 12: Tôi không phải là tang thi!

Hai người cưỡi trên con lừa nhỏ một đường hướng về phía trước, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng đã đi đến rìa của một thành phố khác.

Hai mắt Kỳ Diên sáng ngời, tăng thêm mã lực.

Bỗng nhiên.

“Bùm ——”

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Mặt đất đột nhiên chấn động, Kỳ Diên ngước mắt nhìn lên, đồng tử đột nhiên trở nên co rút.

Ở trước mặt bọn họ là một con bạch tuộc khổng lồ!

Đến khi đi đến gần hơn, lúc này Kỳ Diên mới thức được, đây không phải là một con, mà là một đám!

Vô số những con cóc xếp chồng lên nhau, đôi mắt lồi của chúng đen như mực, tạo thành một con cóc khổng lồ đi loanh quanh trong thành phố, so với những ngôi nhà nhỏ một tầng ở bên cạnh thì nó còn to hơn.

Thị lực của Kỳ Diên không tồi, liếc mắt một cái liền thấy trên người bọn chúng nó dính một ít thịt thối.

Chính là thịt tang thi!

Mùi hương ‘nồng say’ khiến cho Kỳ Diên phải bịt chặt mũi mình lại.

Giang Nhiễm ở phía sau đột nhiên lên tiếng, “Đây là động vật biến dị.”

“Hiện tại chúng nó đang đi kiếm ăn, trước tiên chúng ta hãy trốn đi đã.”

Giọng nói của đối phương lạnh lẽo đến mức nặng nề, khi Kỳ Diên phản ứng lại thì đã bị Giang Nhiễm kéo vào một góc.

Trước khi đi, cô còn không quên thu con lừa nhỏ lại.

Cơ thể của hai người ở trong mắt Cóc rất nhỏ bé, Giang Nhiễm kéo Kỳ Diên trốn vào trong một căn nhà gỗ nhỏ một tầng.

Hai người vừa mới vào cửa, liền đυ.ng phải một con tang thi cũng trốn vào trong nhà trệt đang run bần bật.

Kỳ Diên: “……”

Giang Nhiễm: “……”

Tang thi: “……”

Hai người một tang thi mắt to trừng mắt nhỏ, Giang Nhiễm mặt không cảm xúc mà rút kiếm ra, khi anh vừa mới giơ tay lên thì đã nghe thấy giọng nói chứa đầy sự hoảng sợ của tang thi: “Khoan đã!!”

Tang thi vội vàng nói, “Tôi không phải là tang thi! Tôi vẫn còn là con người!”

“Tôi cũng không biết vì sao mình lại biến thành ra như thế này, nhưng tôi thật sự là người, anh xem, tôi còn có thể nói chuyện nữa đó!”

Tuy đã nói như vậy, gương mặt kia cũng có thể nhìn ra là có vài phần đẹp trai, nhưng làn da đã biến thành màu xanh trắng trông không bình thường một chút nào, dường như còn có cả mấy bọc mủ sắp vỡ ra.

Nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Diên, đối phương càng trở nên nóng nảy hơn, dùng một tay nắm lấy tay cô, “Cô xem, tay của tôi không phải là vẫn còn rất bình thường hay sao, tôi thật sự không phải là tang thi, chỉ là bị mọc mụn mà thôi!”

Khóe miệng Kỳ Diên giật giật.

Đột nhiên cây kiếm của Giang Nhiễm chạm vào cổ anh ta.

Tang thi không dám cử động.

Anh ta sắp khóc đến nơi rồi. QAQ

Có rất nhiều người đã nhìn thấy anh ta và 99% trong số bọn họ đều cho rằng anh ta là tang thi.

Ánh mắt của Giang Nhiễm lạnh lùng quan sát thật kỹ, một lát sau, anh bỏ cây kiếm xuống.

“Đại ca, từ bây giờ trở đi tôi chính là đàn em của anh!” Diệp Bạch thấy vậy, giọng điệu kích động, vội vàng tự giới thiệu bản thân, “Tôi tên là Diệp Bạch, một tháng trước virus tang thi bùng nổ, không hiểu tại sao tôi lại bị hôn mê, sau khi tỉnh lại thì lại biến thành ra như thế này……”

“Còn về con quái vật ở bên ngoài kia, vốn đám tang thi ở trong thành phố này đều coi tôi là đồng loại, kết quả mấy ngày trước, đột nhiên quái vật tới…… tang thi quanh đây đều đã bị nó ăn sạch, chỉ còn có tôi là còn sống.

Anh ta tiếp tục lải nhải.

Kỳ Diên yên lòng, đang định nói cái gì đó, nhưng bỗng nhiên Giang Nhiễm lại trầm giọng nói, “Nó đã nhìn thấy chúng ta.”

Vừa dứt lời.

Một cơn gió cực lớn đột nhiên nổi lên, hiện trường trở nên hỗn loạn với tiếng gió cực lớn.

Diệp Bạch vội vàng trốn vào góc tường.

Mà Giang Nhiễm thì lại bảo vệ cho Kỳ Diên.

Gạch và gỗ rơi xuống, anh không nói hai lời, nắm chặt lấy tay của Kỳ Diên, chạy đến một chỗ khác.

Nhưng hiển nhiên là Cóc đã phát hiện ra bọn họ.

Nó rít lên tiếng một tiếng, đám cóc đang dính lấy nhau bỗng giải thể, lao thẳng về phía bọn họ.

Ánh mắt Giang Nhiễm nhìn về phía Kỳ Diên, Kỳ Diên chốn đông trốn tây, “Rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại trở thành thế này? Vì sao đột nhiên nó lại nhìn thấy chúng ta?”

Ở đây có quá nhiều cóc.

Giang Nhiễm một nhát chặt đôi con cóc ở gần mình nhất, chất lỏng hôi thối màu xanh đậm phun ra, trong nháy mắt ăn mòn một mảng lớn mặt đất.